Vậy là đã hơn 3 tháng kể từ ngày chú mèo xám 3 tuổi của tôi, Friday, qua đời. Trừ một bài viết trên blog và một bức ảnh về cảm xúc của tôi ngay sau khi đặt Friday nằm xuống, tôi hầu như chưa viết thêm một điều gì, mặc dù Friday vẫn luôn ở trong tâm trí và trái tim của tôi. Tôi không muốn viết nhiều về trải nghiệm này bởi vì tôi biết những người chưa từng nuôi động vật hoặc chưa từng có tình cảm gắn bó với vật nuôi sẽ khó có thể hiểu được nỗi đau khi mất đi một phần thân thiết của mình là như thế nào. Từ nhỏ, tôi đã chứng kiến cảnh chó, mèo nhà mình nuôi ra đi vì tuổi già, mất trộm, lạc đường … — đó đều là những kỷ niệm buồn, nhưng có lẽ mất đi Friday là buồn nhất. Phần vì tôi cảm thấy mình có sự gắn bó đặc biệt khó lý giải với Friday. Phần vì sự ra đi của Friday bắt buộc phải xảy ra dưới quyết định của tôi (tế bào ung thư trong Friday ngày càng lan rộng và vợ chồng tôi, dưới sự cố vấn và động viên của bác sĩ, đã phải đưa ra quyết định áp dụng “cái chết nhân đạo” để chấm dứt thời gian sống đau đơn cho Friday tội nghiệp), nên tôi cảm giác như mình có một vết sẹo về tâm lý khó lành. Thật là khập khiễng nếu so sánh cái chết của một vật nuôi với sự qua đời của người thân trong gia đình. Nhưng từ vị trí của một người đã từng trải qua cả hai sự mất mát đó, tôi có thể khẳng định rằng cảm giác trống vắng, đau xót, và hụt hẫng có rất nhiều điểm tương đồng. Và nỗi đau đều là rất thật.
Thời gian gần đây, khi tâm trạng mình đã dần bình ổn, tôi nghĩ nhiều về ký ức buồn này nhưng với con mắt nhìn hoàn toàn khác. Tôi nhận thấy mình đã học được thêm nhiều điều mới từ khi không có Friday và cuộc sống của mình, theo một cách nào đó, tích cực hơn và nhiều tình yêu hơn trước đây. Tôi nghĩ việc viết ra những suy điều này có thể sẽ giúp được phần nào cho những người mới mất đi thú cưng của mình hoặc mới trải qua nỗi đau nào đó trong cuộc sống. Nếu bạn đã hoặc đang trải qua tâm trạng này, hãy biết rằng tôi hiểu bạn cảm thấy như thế nào, tôi tin cảm xúc của bạn là thật, và tâm trí tôi sẽ luôn hướng về bạn, rất gần thôi, thông qua từng con chữ trong bài viết này.
1. Những tuần đầu tiên sẽ là khó khăn nhất. Cũng như mọi cuộc chia ly khác trên đời, thời gian đầu luôn là khó khăn nhất. Khó khăn là bởi vì bạn phải làm quen với sự trống trải đột ngột, và bạn nhận ra rằng những thứ mất đi có giá trị đến thế nào. Điều này có thể chỉ đơn giản như là mở cửa về nhà không có một chú chó vẫy đuôi chạy ra đón, buổi sáng ngủ dậy không còn một em mèo rúc đầu vào chăn gọi bạn. Nhưng cũng có thể là những thứ có nhiều ý nghĩa hơn, như không còn người bạn đồng hành bên mình những khi cô đơn, buồn nản. Nỗi nhớ không phải một sớm một chiều có thể vơi ngay được.
Khó khăn cũng bởi vì bạn có thể còn luẩn quẩn với cảm giác “tội lỗi”. Đối với tôi, mặc dù quyết định để Friday ra đi là tất yếu, tôi vẫn có nhiều dằn vặt không biết đó có phải là quyết định đúng thời điểm không? liệu tôi có vội vàng cắt bỏ những ngày cuối cùng vui vẻ của Friday hay không? tôi là ai mà đưa ra quyết đinh thay Chúa trời? Những khi có suy nghĩ như thế, hình ảnh ngày cuối cùng của Friday bên bể bơi ở Florida, dưới ánh nắng ấm áp, đuổi theo chim non lên tận trên cây lại khiến tôi rơi nước mắt. Nhưng bạn không cần phải ở tình huống đặc biệt như tôi để cảm thấy “tội lỗi”, ngay cả khi thú nuôi của bạn ra đi vì những lý do bất khả kháng (như tuổi cao, bị bắt trộm, bị xổng mất), bạn vẫn có thể cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm một phần. Rất nhiều người tôi biết từng dằn vặt vì mình không dành thời gian cho thú nuôi khi chúng còn khỏe, hay sơ ý để thú nuôi ra ngoài bị bắt mất, hay chưa có điều kiện để chăm sóc thú nuôi tốt nhất khi chúng còn ở bên cạnh … Đây đều là những cảm xúc rất con người và rất thường gặp trong giai đoạn đầu khó khăn này. Bạn không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy, hãy ghi nhớ điều đó!
2. Thời gian thực chất không thể hàn gắn mọi vết thương, nhưng nó có thể giúp ta làm quen với nếp sống mới. Rồi thời gian cũng qua đi, bạn sẽ tự học được cách thiết lập một chu trình cuộc sống mới mà không có thú cưng bên cạnh. Bạn có thể phải độc lập hơn, cứng rắn hơn, làm quen với yên lặng và cô đơn nhiều hơn, nhưng mọi thứ rồi cũng sẽ ổn. Đối với tôi, ngay sau khi Friday ra đi, tôi lao đầu vào công việc, đặc biệt những đầu việc tôi phải tạm ngừng làm để chăm Friday ốm thời gian dài trước đó, khoảng thời gian bận rộn này cũng làm tôi cảm thấy nguôi ngoai dần.
Người ta nói thời gian có thể làm con người quên đi mọi thứ nhưng tôi không tin vào điều đó. Tôi chưa bao giờ thôi nhớ Friday. Chồng tôi cũng vậy. Ngay tối hôm qua thôi, khi trời trở lạnh, những đợt tuyết ban đầu rơi xuống, chúng tôi lại nhắc đến Friday và tranh nhau xem Friday thích ngủ bên phía giường của ai nhất khi mùa đông đến :). Nhưng thay vì khóc lóc sụt sùi, giờ đây, những câu chuyện về Friday của chúng tôi luôn kết thúc bằng câu nói: “Bọn mình thật may mắn. Friday là con mèo hoàn hảo nhất trên thế giới!”. Đó là điều duy nhất tôi nghĩ thời gian làm được! Thời gian khiến chúng ta làm quen với nếp sống mới, bớt đi day dứt về những gì mình đã không làm được, và trân trọng hơn những gì mình đã làm được với thú nuôi hay với người thân yêu khi họ còn ở bên. Đó là cách mà, qua thời gian, chúng ta tìm lại bình yên.
3. Cuộc sống sẽ trở nên tích cực hơn, nếu ta tập trung vào những bài học có ý nghĩa. Sau khi đặt Friday nằm xuống ở Florida, vợ chồng tôi lái xe gần 2 ngày để về nhà ở Pennsylvania. Trên đường đi, chúng tôi trò chuyện rất nhiều về tương lai khi không còn Friday và chúng tôi hứa với nhau 2 điều. Điều thứ nhất là không tranh cãi vì những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống (sau khi nắm tay nhau cùng trải qua một khó khăn lớn, chúng tôi nhận ra rằng những tranh cãi mình có trước đây thực sự quá tầm thường và không xứng đáng). Điều thứ hai là sống một cuộc sống có ý nghĩa, trải nghiệm nhiều hơn, và làm những việc mà Friday thích làm cùng chúng tôi khi còn sống (ví dụ như du lịch, đi dạo trong công viên cây xanh). Đây có lẽ là 2 bài học đắt giá nhất mà Friday để lại cho chúng tôi sau khi ra đi. Sau này, mỗi khi tranh cãi nổ ra, một trong hai người trong chúng tôi lại nói: “Thôi nào, Friday đang cười chúng ta đấy!” và thế là cả hai lại cười xòa và làm hòa với nhau. Chúng tôi thực sự cảm thấy mình trưởng thành hơn và xích lại gần nhau hơn từ khi không có Friday. (Is this because you’re looking after us, baby?).
Chúng tôi cũng trải nghiệm nhiều hơn, có những chuyến đi bất chợt, tùy hứng hơn, và làm được nhiều điều mà trước đây chúng tôi chưa từng làm. Hai tháng trước, chúng tôi lần đầu đến ăn ở một nhà hàng 2 sao Michelin — hoàn thành một trong những ước mơ của cả hai từ rất lâu. Tháng trước, chúng tôi cuối cùng cùng đến thăm Fallingwater, một kiệt tác kiến trúc hiện đại ở ngay Pennsylvania. Và tuần trước, chúng tôi mới đến thăm bảo tàng về Holocaust ở Washington DC để tận mắt chứng kiến một phần lịch sử không thể nào quên của cuộc thảm sát người Do Thái. Đây đều là những trải nghiệm có ảnh hưởng rất lớn đến chúng tôi như hai cá nhân riêng rẽ và như một cặp đôi đang cùng trưởng thành và tìm hiểu về cuộc sống.
Tôi tin rằng thú nuôi nào ra đi cũng để lại cho ta những kỷ niệm ấp áp về tình yêu vô điều kiện, về tình bạn, về hạnh phúc giản đơn. Nhưng quan trọng hơn, chúng để lại cho ta nhiều bài học quý giá về cuộc sống mà con người với nhau chưa chắc đã có thể truyền tải được xúc động và mạnh mẽ đến vậy. Nếu bạn tập trung vào những bài học tích cực này, tôi tin rằng cuộc sống của bạn sẽ trở nên tươi sáng và ý nghĩa hơn — đây chắc chắn cũng là điều mà thú cưng luôn cầu mong cho bạn ngay cả khi chúng không còn.
4. Cho bản thân thời gian trước khi nhận nuôi một thú cưng mới. “Bao giờ bạn định có mèo mới?” – đây là câu hỏi mà tôi nhận được nhiều nhất sau khi Friday qua đời. Tôi không thực sự hào hứng với suy nghĩ sẽ nhận ngay một con vật khác chỉ để lấp chỗ trống về tình cảm vì như vậy không công bằng cho chúng tôi, cho Friday, và cho bất kỳ thú nuôi nào khác. Vì vậy, ban đầu tôi cảm thấy khó chịu với những câu hỏi kiểu như thế này. Nhưng sau này, nhất là sau khi đi quyên tặng đồ dùng và thức ăn còn lại của Friday cho trại cứu hộ mèo, tôi nhận ra rằng số lượng mèo chưa có chủ đang bị quá tải. Và là một người yêu mèo, nếu tôi có thể bắt đầu một cuộc sống mới tốt hơn cho một em mèo nào đó thì đó là một điều rất đáng làm. Thêm nữa, mỗi lần nhìn lên bậu cửa sổ của một căn nhà nào đó và thấy những chú mèo xinh xắn đang tò mò ngó ra ngoài, tôi lại trào lên mong muốn có một em mèo cho riêng mình. Nhưng thời gian qua đi, cảm xúc ban đầu lắng xuống, tôi nhận ra rằng mình muốn có thêm thời gian để ổn định cuộc sống, trải nghiệm cuộc đời độc lập không có thú nuôi, và tư do làm những điều mình muốn trước khi tiếp tục nhận nuôi và dành tình yêu cho một thú cưng mới. Tôi nghĩ không chú mèo nào có thể thay thế được Friday nhưng chắc chắn chúng sẽ mang đến cho tôi những tình yêu khác và tôi sẽ yêu chúng theo một cách khác — vào thời điểm nào đó mà tôi sẵn sàng.
Khi thú cưng của bạn mới ra đi, bạn sẽ có thể gặp áp lực từ người ngoài hoặc từ chính bản thân mình để nhận nuôi một con vật mới. Nhưng hãy cho mình thời gian. Khi nào bạn cảm thấy thực sự sẵn sàng, thực sự có thể cho một con vật khác 100% tình yêu của mình, khi đó bạn có thể bắt đầu đưa chúng vào cuộc đời mình. Trong thời gian chờ đợi, nếu bạn giống tôi, chúng ta có thể vẫn thể hiện tình yêu với động vật bằng việc ủng hộ cho các trạm cứu trợ chó, mèo và luôn dành tình yêu trìu mến với tất cả những con vật mình gặp hàng ngày. Vì chúng thực sự xứng đáng để được yêu!
Be Present,
Chi Nguyễn
*** Vui lòng đọc kỹ yêu cầu về Bản Quyền-Cộng Tác trước khi sao chép hoặc trích dẫn nội dung và hình ảnh của blog
Hienmv says
Cảm ơn chị vì những chia sẻ rất thật và ý nghĩa đó. Đọc bài viết của chị, em cảm thấy cuộc sống tích cực hơn, đáng trân trọng hơn.
Cảm ơn chị, chúc chị một ngày tốt lành!
Chi Nguyễn says
Cảm ơn em đã đọc và động viên. Chúc em ngày mới vui vẻ!
Misu says
Chào Chi. Mình vừa thất lạc bé Mon – chú mèo đen 2 tuổi. Mình cảm thấy như không thể vượt qua được. Mình lang thang trên mạng tìm kiếm mọi từ khoá về mèo và gặp các bài viết của bạn. Mình đồng cảm với bạn và cảm ơn bạn vì những bài viết khiến mình thấy an ủi phần nào. Friday của bạn cũng rất tuyệt. Ngày nhỏ nhà mình nuôi nhiều mèo và mình cũng từng khóc nhiều khi chúng mất hoặc đi mãi không thấy về. Nhưng với Mon thì mình có một tình cảm đặc biệt kỳ lạ. Mình ở VN, gặp Mon trong sân bệnh viện khi chăm sóc chồng bị ốm. Mon bị chủ đem bỏ cùng rất nhiều mèo hoang ở sân bệnh viện. Mình đón em về chăm sóc. Chồng mình và con trai mình đều yêu quý Mon, xem em như thành viên thứ 4, đứa con út của cả nhà. Mình có cảm giác em hiểu tất cả những gì mình nói, em yêu thương mình rất nhiều. Đúng như bạn nói, với mỗi người mẹ mèo thì bé mèo của mình luôn đẹp nhất, thông minh nhất, sống tình cảm nhất. Mới đây nhà mình có việc về quê gấp. Khi đi không kịp sắp xếp chờ Mon về. Lúc đó Mon đang đi chơi, theo đúng giờ em sẽ về vào 6g chiều để đón mình đi làm về. Nhưng trưa đó cả nhà phải rời đi ngay vì quá gấp. Sau mấy ngày trở về thì Mon không về nữa. Mình ân hận, mình dày vò, mình day dứt, mình cảm thấy có lỗi với em Mon. Mình tin là nếu lúc đó Mon có ở nhà mình thủ thỉ việc mình đi vắng, cho e ở nhà khoá cửa lại thì chắc chắn em sẽ không đi luôn như vậy. Em Mon rất nhát người lạ, gặp người lạ là bỏ chạy nên mình không thể đưa em đi gửi. Ngay cả khi em bệnh mình cũng phải goi bác sĩ về nhà cho em. Mình cứ nghĩ Mon về tìm mà không thấy ai, em buồn biết bao nhiêu, em cô đơn, em đi. Rồi em bị lạc hay em bị bắt mất, hay em giận mình không thèm về, hay em bị nguy hiểm gì không. Đến giờ cả tháng trôi qua em vẫn chưa về. Mình nhớ em quay quắt, ngày nào cũng khóc. Tại mình tất cả. Thậm chí mình còn cầu nguyện xin được đổi 2 năm tuổi thọ của mình để Mon trở về nhưng không được. Mình chỉ mong em an toàn, yên vui ở nơi nào đó, có gia đình nào đó yêu thương chăm sóc. Nhiều người trách mình có con mèo mà làm quá. Họ bảo mẹ mất mình còn không khóc nhiều bằng khóc khi lạc mèo. Thật sự mẹ mất thì mình buồn kiểu khác. Mon đi lạc mình buồn kiểu khác. Nhưng người ta chẳng hiểu. Mình đi tìm Mon mỗi ngày, gọi em, hỏi thăm tất cả xung quanh. Người ta nhìn mình kỳ lạ và xì xầm sau lưng. Mình mặc kệ vì họ không thể hiểu được. Có người hiểu và gợi ý cho mình nuôi em mèo khác. Mình cũng biết có cái mới người ta dễ nguôi ngoai cái cũ. Nhưng mình không muốn. Như vậy là ích kỷ, là bất công với Mon. Ngay lúc này đây mình vẫn chỉ nhớ, chỉ mong em Mon về thôi. Dẫu biết cơ hội em trở về không nhiều nhưng mình vẫn tin, vẫn chờ. Chỉ mong được gặp lại, ôm Mon vào lòng và xin lỗi em.
Mình cảm ơn Chi về bài viết. Chúc bé Friday của bạn có cuộc sống tươi đẹp nơi thiên đường. Em ấy cũng nhớ vợ chồng bạn đó nhỉ. Mình cũng muốn chia sẻ thêm rằng mình thấy những người đàn ông yêu mèo là người tuyệt vời. Như chồng bạn, chồng mình và con trai mình. Họ chu đáo và ấm áp vô cùng.
Traam Phan says
Em đang nuôi một chú cún tên là Hin và nó là con cún đầu tiên, trải nghiệm đầu tiên của em. Khi nuôi một thú cưng, sự tồn tại ấy không chỉ là một sự ngẫu nhiên ( có hay không cũng được) mà như là một sự may mắn khi có , phải không chị? Hì, em cảm nhận rất rõ tình yêu của chị dành cho Friday và em cũng từng rất buồn, khóc khi Hin của em cũng đau cực nặng. May mắn là em ấy khỏi. Hạnh phúc vô cùng. Dẫu sự mất mác của Friday là điều không đẹp nhưng những bài học ấy thật đáng quý. Chúc mừng chị. Chúc chị sống vui, khỏe!
P/s : Em tình cờ biết đến chị vài ngày trở lại đây thôi vì dòng comment của ai đó trên Kenh14 ghi là chỉ muốn đọc bài của Chi Nguyễn : The Present Writer nên em mò mẫm được web và ins của chị. Em rất thích và luôn muốn đọc điều hay. Em 17t, học 12 ạ. Hi.
Chi Nguyễn says
Chào mừng em đến với blog! Cảm ơn bạn nào đó trên Kenh14 dẫn em tới đây :). Cho chị gửi một cái ôm đến Hin
Form Your Soul says
bài hay quá, em cảm ơn chị nhiều ạ.
Chi Nguyễn says
Cảm ơn em 🙂
Chi Nguyễn says
Chào em. Chị có viết trong “Nuôi mèo đã dạy cho tôi điều gì về cuộc sống” (link dưới) và một phần trong bài viết này là việc nuôi mèo khiến cho chị học được nhiều điều. Về tình cảm, chị cảm thấy bọn chị gần nhau hơn, cuộc sống vui và có ý nghĩa hơn (nhất là những ngày đầu tiên sống cùng nhau). Đôi khi chị thấy như mình đang thực hành nuôi con sớm vậy :). https://thepresentwriter.com/nuoi-meo-da-day-cho-toi-dieu-gi-ve-cuoc-song/
Ban Bong says
So touching. Bài viết thực sự xúc động. Cảm ơn chị Chi. Đọc bài viết của chị làm em nhớ tới 3 em mèo em đã để bị bắt mất/đi lạc. Em nào cũng mang tới những tình cảm và kỷ niệm thật khó quên.:)
Phạm Khánh Linh says
Em cũng vừa mất Mint và đọc bài viết của chị thực sự rất xúc động. Sau khi mất Mint, em cũng nghĩ rằng chắc mình ko nuôi thú cưng nào nữa vì sợ nỗi buồn mất mát nhưng bài viết của chị đã giúp em có suy nghĩ tích cực hơn.
Em xin được cop 1 đoạn trong bài viết này để post lên facebook cá nhân được không ạ:
” Tôi tin rằng thú nuôi nào ra đi cũng để lại cho ta những kỷ niệm ấp áp về tình yêu vô điều kiện, về tình bạn, về hạnh phúc giản đơn. Nhưng quan trọng hơn, chúng để lại cho ta nhiều bài học quý giá về cuộc sống mà con người với nhau chưa chắc đã có thể truyền tải được xúc động và mạnh mẽ đến vậy. Nếu bạn tập trung vào những bài học tích cực này, tôi tin rằng cuộc sống của bạn sẽ trở nên tươi sáng và ý nghĩa hơn — đây chắc chắn cũng là điều mà thú cưng luôn cầu mong cho bạn ngay cả khi chúng không còn.”
Cám ơn chị Chi nhiều!
Chi Nguyễn says
Được chứ em! Mong Mint sẽ gặp và chơi vui với Friday trên thiên đường!
Misu says
Chào Chi. Mình vừa thất lạc bé Mon – chú mèo đen 2 tuổi. Mình cảm thấy như không thể vượt qua được. Mình lang thang trên mạng tìm kiếm mọi từ khoá về mèo và gặp các bài viết của bạn. Mình đồng cảm với bạn và cảm ơn bạn vì những bài viết khiến mình thấy an ủi phần nào. Friday của bạn cũng rất tuyệt. Ngày nhỏ nhà mình nuôi nhiều mèo và mình cũng từng khóc nhiều khi chúng mất hoặc đi mãi không thấy về. Nhưng với Mon thì mình có một tình cảm đặc biệt kỳ lạ. Mình ở VN, gặp Mon trong sân bệnh viện khi chăm sóc chồng bị ốm. Mon bị chủ đem bỏ cùng rất nhiều mèo hoang ở sân bệnh viện. Mình đón em về chăm sóc. Chồng mình và con trai mình đều yêu quý Mon, xem em như thành viên thứ 4, đứa con út của cả nhà. Mình có cảm giác em hiểu tất cả những gì mình nói, em yêu thương mình rất nhiều. Đúng như bạn nói, với mỗi người mẹ mèo thì bé mèo của mình luôn đẹp nhất, thông minh nhất, sống tình cảm nhất. Mới đây nhà mình có việc về quê gấp. Khi đi không kịp sắp xếp chờ Mon về. Lúc đó Mon đang đi chơi, theo đúng giờ em sẽ về vào 6g chiều để đón mình đi làm về. Nhưng trưa đó cả nhà phải rời đi ngay vì quá gấp. Sau mấy ngày trở về thì Mon không về nữa. Mình ân hận, mình dày vò, mình day dứt, mình cảm thấy có lỗi với em Mon. Mình tin là nếu lúc đó Mon có ở nhà mình thủ thỉ việc mình đi vắng, cho e ở nhà khoá cửa lại thì chắc chắn em sẽ không đi luôn như vậy. Em Mon rất nhát người lạ, gặp người lạ là bỏ chạy nên mình không thể đưa em đi gửi. Ngay cả khi em bệnh mình cũng phải goi bác sĩ về nhà cho em. Mình cứ nghĩ Mon về tìm mà không thấy ai, em buồn biết bao nhiêu, em cô đơn, em đi. Rồi em bị lạc hay em bị bắt mất, hay em giận mình không thèm về, hay em bị nguy hiểm gì không. Đến giờ cả tháng trôi qua em vẫn chưa về. Mình nhớ em quay quắt, ngày nào cũng khóc. Tại mình tất cả. Thậm chí mình còn cầu nguyện xin được đổi 2 năm tuổi thọ của mình để Mon trở về nhưng không được. Mình chỉ mong em an toàn, yên vui ở nơi nào đó, có gia đình nào đó yêu thương chăm sóc. Nhiều người trách mình có con mèo mà làm quá. Họ bảo mẹ mất mình còn không khóc nhiều bằng khóc khi lạc mèo. Thật sự mẹ mất thì mình buồn kiểu khác. Mon đi lạc mình buồn kiểu khác. Nhưng người ta chẳng hiểu. Mình đi tìm Mon mỗi ngày, gọi em, hỏi thăm tất cả xung quanh. Người ta nhìn mình kỳ lạ và xì xầm sau lưng. Mình mặc kệ vì họ không thể hiểu được. Có người hiểu và gợi ý cho mình nuôi em mèo khác. Mình cũng biết có cái mới người ta dễ nguôi ngoai cái cũ. Nhưng mình không muốn. Như vậy là ích kỷ, là bất công với Mon. Ngay lúc này đây mình vẫn chỉ nhớ, chỉ mong em Mon về thôi. Dẫu biết cơ hội em trở về không nhiều nhưng mình vẫn tin, vẫn chờ. Chỉ mong được gặp lại, ôm Mon vào lòng và xin lỗi em.
Mình cảm ơn Chi về bài viết. Chúc bé Friday của bạn có cuộc sống tươi đẹp nơi thiên đường. Em ấy cũng nhớ vợ chồng bạn đó nhỉ. Mình cũng muốn chia sẻ thêm rằng mình thấy những người đàn ông yêu mèo là người tuyệt vời. Như chồng bạn, chồng mình và con trai mình. Họ chu đáo và ấm áp vô cùng.
Dung says
Chào Chi
Sau khi được đọc bài viết của chị, em cảm thấy thật sự nguôi ngoai đi phần nào. Em cũng đã từng nuôi một bé mèo tên Mắm. Nhưng tiếc là đã bé mất cách đây 3 ngày. Thật sự trong khoảng thời gian này em cảm thấy trống trải và suy sụp lắm. Em đã khóc rất nhiều và hầu như khi nào cũng cảm thấy Mắm ở ngay bên cạnh mình. Cho đến bây giờ em vẫn còn hi vọng một ngày bé sẽ về và lại sà vào lòng em như trước. Nhưng thực tế lại không được như ý ấy ạ.
Hôm nay em đọc được bài viết của chị cũng đã được an ủi phần nào. Em thực sự cảm ơn chị rất nhiều.
Chúc chị và gia đình luôn mạnh khỏe.
Huong says
Chào bạn, mình vừa mất một em mèo đen tên là Zorba. Mình tìm cả tuần qua mà không có kết quả. Mình đang cảm thấy không thể chịu đựng nổi, lên mạng tìm mọi thứ về mèo và tìm thấy bài của bạn. Đọc bài của bạn mình cảm thấy đỡ hơn một chút. Người không nuôi thú cưng sẽ không thể hiểu được sự vò xé day dứt như thế nào. Đêm nào mình cũng mơ thấy Zorba về cào cửa. Mình nhớ nó quá, ước gì có thể quay thời gian lại. Cảm ơn bạn.
Chi Nguyễn says
Thương quá Zorba. Mong em sớm về nhà nhé! Mình từ ngày mất Friday tới giờ vẫn chưa dám nuôi lại bé nào mặc dù thấy mèo là thèm ôm lắm lắm
Mai says
Chào chị Chi, vô tình thấy chị trên facebook và vào blog chị đọc, hay và đồng quan điểm quá nên đọc một lèo từ bài mới nhất đến bài này. Em mới mất bé mèo tháng 11 năm ngoái, đọc xong bài này rơm rớm nước mắt. Bé bị sạn thận và em cũng chứng kiến những giây phút cuối cùng của bé, lúc ấy em khóc một trận quên cả chùi mũi, cả ngày hôm ấy bần thần. Bé theo em 4 năm trời học đại học và cũng là bé mèo tuyệt vời, nhõng nhẽo nhất mà em sống cùng. Giờ đôi khi nửa đêm vẫn nghĩ về bé và vẫn ứa nước mắt khi thấy những bé mèo khác ra đi. Cảm ơn chị vì những bài viết rất sâu sắc. Em học hỏi được nhiều và ngẫm nghĩ nhiều hơn về mọi điều trong cuộc sống.