Koji: Tôi vẫn chưa hiểu rõ tình yêu đích thực là như thế nào. Liệu chúng ta có tìm được “nửa kia” trời định của mình không? Nếu gặp được người ấy cảm giác sẽ như thế nào nhỉ? Làm sao ta biết đó là chính là người ấy?
Masumi: Nếu kỳ tích xảy ra, nếu ta may mắn gặp được người ấy thì chắc chắn … chắc chắn ta sẽ nhận ra trước đây mình đã cô đơn đến nhường nào.
(“Mặt nạ thủy tinh” (Garasu no Kamen) – Suzue Muichi)
“Nếu may mắn gặp được một nửa của mình thì chắc chắn ta sẽ nhận ra trước-đây-mình-đã-cô-đơn đến nhường nào” – Wow! Tôi đọc được câu thoại này trong một tập truyện tranh năm 17 tuổi và nghĩ đó là cách miêu tả về tình yêu đặc biệt nhất mà tôi từng biết. Nó ngay lập tức làm tôi nôn nao. Liệu sau này tôi có may mắn gặp được một nửa của mình không? Liệu tôi có nhận ra được người ấy không? Liệu người ấy có làm cho tôi hạnh phúc đến mức nhận ra cuộc sống trước đây—cuộc sống mà tôi tưởng là tươi vui, đầm ấm—hóa ra lại cô đơn đến như thế?
“Người ấy” là ai, đang ở đâu, đang làm gì? Có biết đến sự tồn tại bé nhỏ của tôi trong vũ trụ bao la này không?
Càng lớn lên, càng hiểu thêm về tình yêu, tôi càng trở nên tò mò về đối tượng kết hôn của mình. Bởi vì, thành thật mà nói, tôi không thể tưởng tượng được việc sống chung với một người suốt đời sẽ là như thế nào. Tôi thậm chí không thể ở cùng những đứa bạn gái thân nhất quá một tuần, chứ đừng nói là một người đàn ông (chưa kể đến gia đình, họ hàng của anh ta) từ năm này qua năm khác. Và, cũng phải gửi lời xin lỗi sâu sắc đến tất cả các bạn nam đã từng hò hẹn, đón đưa tôi thuở “ô mai, trà sữa” bởi vì tôi thành thật chưa bao giờ cảm thấy ai trong số các bạn ấy có thể trở thành chồng của mình, thành cha của con mình trong tương lai cả. (Mình đã nói là mình xin lỗi rồi mà!). Hình bóng “người ấy” càng xa rời với thực tế, tôi càng thoải mái hơn với hiện tại đáng-lẽ-phải-cô-đơn của mình và càng hoài nghi về tương lai.
Có đến hàng trăm lần tôi ước mình có khả năng du hành thời gian, đi thẳng đến buổi sáng sau lễ cưới, khi tôi tỉnh dậy và thấy chồng mình nằm bên cạnh. Tôi chỉ muốn nhìn vào gương mặt người ấy một lần, chỉ để biết rằng tôi cuối cùng cũng tìm được một “ai đó” cho riêng mình. Rồi tôi sẽ viết cho phiên bản quá khứ của mình một vài lời nhắn từ tương lai, trước khi quay ngược lại hiện tại và uống một viên thuốc cho quên đi trí nhớ về chuyến du hành thời gian này — để tôi vẫn tiếp tục gặp được người ấy một cách tự nhiên nhất. (E hèm… Bạn có thể thấy là thời kỳ này tôi chịu khá nhiều ảnh hưởng của dòng phim xuyên không). Tất cả những mơ ước này chỉ để thỏa mãn sự tò mò cá nhân và làm dịu đi cảm giác bồn chồn của tôi khi đó. Tôi đã từng vô cùng, vô cùng tò mò về người bạn đời trong tương lai của mình.
—
Tua nhanh đến 10-12 năm sau, hiện tại tôi đã kết hôn được gần ba năm. Thật không thể tin được!
Nhiều người nói rằng những năm đầu kết hôn là những năm khó khăn và vui vẻ nhất. Nó khó vì bạn vừa bắt đầu cuộc sống với một người khác và có rất nhiều điều mới cả hai phải học để thích ứng. Nó cũng vui vì bạn vừa bắt đầu cuộc sống với một người khác và có rất nhiều điều mới cả hai cùng học để thích ứng. (Ha!) Trong một mối quan hệ, mọi chuyện đều có thể xảy ra; Tôi không thể biết chắc được 10 năm, 20 năm nữa chúng tôi sẽ như thế nào. Nhưng ít nhất ở hiện tại, tôi hạnh phúc với lựa chọn của mình.
Sáng hôm nay, tôi tỉnh dậy bên cạnh chồng mình và tự hỏi: Nếu như đây là một chuyến du hành thời gian, nếu tôi buộc phải quay lại thời điểm 10-12 năm trước để viết lại cho tôi ở quá khứ vài lời khuyên về chọn bạn đời, tôi sẽ viết gì? Và thế là tôi ngồi xuống bàn viết và bắt đầu đánh máy, ban đầu chỉ cho tôi, sau đó mở rộng ra cho cả những người bạn của tôi, và rồi cho cả những người tôi không quen biết – những người còn đang băn khoăn về “người ấy”.
Những dòng nhắn ấy bắt đầu như thế này:
1. Tự do trải nghiệm nhưng đừng làm phí phạm thời gian của mình và của người khác
Nếu được quay về quá khứ để làm lại một điều duy nhất thì có lẽ tôi sẽ chọn làm điều này: Nói “không” với những mối quan hệ mà mình biết chắc sẽ không có tương lai.
Khi còn trẻ, bản thân tôi cũng không phải là người hay yêu đương rồi hẹn hò theo cái cách mà mọi người vẫn gọi là “bạn trai-bạn gái” hay “cặp kè” gì cả. Nhưng tôi từng rất kém trong khoản từ chối người khác và cũng vì thế, không làm rõ mối quan hệ nào chỉ là “bạn bè” và mối quan hệ nào là “trên mức bạn bè”. Ví dụ, khi có một anh chàng nào đó rủ đi chơi, mặc dù không có tình cảm gì đặc biệt với anh ta nhưng tôi cũng ngại không dám từ chối vì nghĩ là người ta sẽ xem mình là “chảnh”, là “nhận vơ” – chỉ đi chơi làm quen bạn bè thôi chứ có ai có ý định gì đâu, rồi tôi cũng sợ đi mất mối quan hệ tốt đẹp nữa. Chính vì tính cách này mà khi mới lớn, tôi đã gặp không ít những tình huống kỳ cục, dở khóc dở cười. Tôi cảm thấy mình càng cố gắng vượt qua sự ngượng ngùng, lúng túng để làm tất cả mọi người vui thì đến cuối cùng, bản thân tôi lại không vui một chút nào. Tôi còn nhớ hồi mới vào cấp 3, tôi quen một cô bạn rất xinh và cũng rất “man”; mỗi khi có cậu trai nào trong trường ngo ngoe ý định tán tỉnh là cô ấy chạy ra nói thẳng: “Này mày, tao thấy bọn nó bảo là mày thích tao. Tao không biết có thật không nhưng tao muốn mày biết là tao với mày chỉ là bạn tốt thôi. Thế nhá!” Oaaaaa. Tôi ước mình cũng có được dũng khí đó từ những năm tuổi “teen” ấy.
Sau này nghĩ lại, tôi nhận thấy hầu như ai cũng từng trải qua những thời kỳ và những mối quan hệ không rõ ràng như thế – nó như một phần của quá trình trưởng thành và trải nghiệm cuộc sống vậy. Nhưng những mối quan hệ này không nên “dùng dằng” quá lâu vì tuổi thanh xuân của mỗi người là có hạn, chúng ta dành quá nhiều thời gian (hoặc lấy quá nhiều thời gian của người khác) vào những mối quan hệ không có tương lai là không công bằng cho bản thân mình và cho cả người khác. Chọn lựa được chắc chắn từ ban đầu sẽ tốt hơn cho cả hai.
Người con trai đầu tiên từ chối lời mời: “Hay mình làm bạn bè trước nhé!” của tôi chính là chồng tôi bây giờ (với lý do: “Anh đã có nhiều bạn rồi, không cần thêm một người bạn nữa”). Có lẽ phải cần đến một người “phũ phàng” như vậy thì mới trị được cái tính cách do dự, thích dĩ hòa vi quý của tôi thời đó. (Nếu đây là một bộ phim thì đoạn này nên chèn bài hát “Don’t Expect Me To be Your Friend” của Lobo vào)
2. Thiết lập ranh giới — Làm rõ những điểm mình có thể và không thể chấp nhận
Con người không phải thánh nhân; bởi thế, càng đi sâu vào một mối quan hệ, ta sẽ càng nhận ra những điểm chưa đẹp, chưa tốt ở “nửa kia” của mình. Và vì đang yêu, nhiều người dễ cho qua những điểm này một cách mù quáng hoặc cho rằng sau này mình có thể “cảm hóa”, “chỉnh sửa” lại người kia cho đúng ý hơn. Nhưng sự thật là, bản chất của con người rất khó để thay đổi. (Đừng tin vào tiểu thuyết ngôn tình!). Bởi vậy, mặc dù nghe có vẻ rất lý trí, tôi vẫn tin tằng ai cũng nên bước vào một mối quan hệ với một danh sách những điểm mình có thể và không thể chấp nhận. Những điểm có thể chấp nhận là những nét thiếu hụt, chưa thực sự hòa hợp của mình và “người ấy” mà bạn có thể bỏ qua được. Còn những điểm không thể chấp nhận (deal-breakers) là những thứ mà nếu xảy ra bạn sẽ xem đó là “dấu hiệu nguy hiểm” để rời bỏ mối quan hệ ngay lập tức.
Đối với tôi, trước đây tôi vẫn nghĩ là mình sẽ yêu một ai đó trưởng thành, chín chắn, am hiểu về lịch sử, hàn lâm. Ấy thế mà tôi cuối cùng lại lấy một anh chàng người Mỹ trẻ trung, nghịch ngợm, đến bánh chưng còn không biết là hình vuông hay hình tròn chứ đừng nói là lịch sử Việt Nam. Nhưng những điểm khác biệt này lại là những điểm tôi có thể chấp nhận được. Vì càng học cao hơn, tôi càng hiểu rằng sự hiểu biết của con người không chỉ tồn tại ở sách vở, và cũng chính vì kết hôn với một người trẻ trung, vui vẻ, tôi cũng cảm thấy mình tươi vui hơn — chứ không phải lúc nào cũng vùi đầu vào công việc với sách vở như trước đây. Thế nhưng đây có thể là điểm không-thể-chấp-nhận đối với những người có ý định tìm bạn đời chín chắn, có học hàm, học vị. Như nhiều giáo sư của tôi ở Mỹ chẳng hạn, cả vợ và chồng đều làm nghiên cứu trong trường đại học, thậm chí, cùng dạy chung một lớp — những người như vậy họ thường coi trọng sự giao thoa về kiến thức học thuật hơn.
Tương tự, phải thú thật rằng deal-breaker lớn nhất của tôi là những người đàn ông có tính cách gia trưởng. Vì là mẫu phụ nữ hiện đại, tự do, tôi khó có thể hợp với những ai đưa ra chỉ đạo cho cuộc sống của mình, nói với mình những câu kiểu như: “là đàn bà thì phải làm thế này… không được làm thế kia…” (và chắc chắn mẫu người đàn ông gia trưởng cũng không thể chịu nổi tính cách của tôi). Bởi thế, mặc dù có thể tôi vẫn thân thiết và trân trọng những người bạn nam có đôi nét gia trưởng, tôi chưa bao giờ yêu và cũng sẽ không bao giờ lấy những người này. Mặt khác, tôi lại có một vài người bạn gái với tính cách truyền thống; các bạn thích được yêu chiều và được dựa vào người mình yêu, thích mẫu người đàn ông che chở, chỉ cho mình đường đi nước bước, thích có người quyết định hộ cho mình. Rất ít người hội đủ những nét tính cách này mà lại không-gia-trưởng. Vì thế, với những người bạn này của tôi, gia trưởng lại là điểm mà họ có thể chấp nhận được.
Để cân bằng giữa những điểm mình có thể và không thể chấp nhận được ở “người ấy”, tất cả đều quy lại trong cách ta nhìn nhận về sự giống và khác nhau giữa người với người. Trong một mối quan hệ nghiêm túc, cả hai cần đồng điệu ở những điểm cốt lõi, ví dụ như nền tảng đạo đức, kế hoạch tương lai, quan niệm về gia đình, định hướng giáo dục con cái, quan điểm về vị trí của người phụ nữ và người đàn ông trong gia đình… Nhưng hai người cũng nên khác nhau ở những chi tiết ngoài lề như tính cách cá nhân, sở thích đặc biệt, thói quen riêng… để cho cuộc sống nhiều màu sắc hơn và bổ trợ tốt hơn cho nhau. Đâu là những điểm có thể hay không thể chấp nhận, đó hoàn toàn là quyết định của cá nhân từng người.
3. Những thứ tưởng như bé nhỏ lại bao hàm ý nghĩa lớn
Small things matter! Khi mới yêu, con người thường nhìn vào những điểm lớn của đối phương, như hình thức, địa vị, học hàm-học vị, tài chính, gia thế… Nhưng đôi khi, những điểm lớn này không nói lên nhiều điều (ví dụ, một người có hình thức đẹp chưa chắc đã có tâm hồn đẹp, một người có học vị cao chưa chắc đã cư xử “có học”, một người giàu có chưa chắc đã hào phóng…). Bởi thế, lời khuyên của tôi là, khi ở trong một mối quan hệ nghiêm túc, hãy để ý đến những chi tiết nhỏ.
Một tháng trước, tôi tình cờ xem được video phỏng vấn “nữ hoàng quần vợt” Serena Williams. Serena lúc đó đang mang bầu và chuẩn bị kết hôn với Alexis Ohanian, người đồng sáng lập trang web nổi tiếng Reddit. Trong buổi phỏng vấn, Serena nói rằng cô biết Alexis đúng là “người ấy” của mình vì có những chi tiết rất nhỏ nhặt trong cuộc sống làm cô tin là Alexis quan tâm đến mình thật lòng. Serena đưa ra ví dụ bằng việc kể lại chuyện Alexis giúp cô mang một cái áo trong buổi trình diễn thời trang. Nhưng càng kể, Serena càng cảm thấy câu chuyện có phần tủn mủn, đứt quãng, và khó hiểu nên phải lúng túng xin lỗi khán giả bằng một câu đùa rằng: chuyện này trong thực tế hay hơn là cô ấy kể. Đó, theo tôi, là một ví dụ điển hình và chân thật về ý nghĩa của những hành động bé nhỏ! Bởi vì những hành động, cử chỉ này thực sự rất nhỏ và chỉ có hai người mới có thể cảm nhận được (một cách trừu tượng và vô thức), rất khó để kể cho người khác rõ ràng như kiểu: “Anh ấy mua cho tôi một căn nhà 8 tỷ” hay “Anh ấy ngày nào cũng chở tôi đi làm”… Nhưng cũng chính vì thế, những thứ bé nhỏ như thế này lại in dấu vào tư tưởng của ta nhiều hơn bất kể những thứ lớn lao nào khác.
Trong một bài viết trước trên blog, tôi từng kể là tôi nhận ra chồng tôi, khi đó chỉ mới quen, có tình cảm thực sự với tôi sau một lần anh ấy gọi điện từ Mỹ về Việt Nam chỉ khóc “tu tu” vì chú mèo nhà nuôi mới qua đời. Tôi cũng không thể lý giải tại sao một hành động nhỏ như vậy lại có ý nghĩa về niềm tin lớn như thế đối với tôi. Sau này, mỗi lần có ai hỏi tại sao tôi biết chồng tôi là “người ấy”, tôi không nghĩ về 4 năm anh ấy chờ đợi tôi, tôi không nghĩ về những lời có cánh anh ấy đã dành cho tôi, cũng không nhớ về những món quà anh ấy tặng tôi, mà tôi chỉ nhớ một buổi chiều lạ lùng có một cậu con trai gọi cho tôi và khóc vì mèo mất. Chỉ vậy thôi. Hệt như cách Serena nhớ về Alexis.
4. Tình yêu rất quan trọng những yêu không thôi thì chưa đủ để đảm bảo một cuộc hôn nhân tốt
Mẹ tôi thường nói: “Hôn nhân không chỉ là tình yêu. Hôn nhân là tình yêu và cộng… cộng…” Khi còn nhỏ, tôi thấy câu nói này rất buồn cười và hay đùa lại mẹ: “Cộng cái gì và cộng cái gì mới được chứ?” Nhưng càng trưởng thành hơn, và nhất là khi đã kết hôn, tôi thấy câu nói này của mẹ rất đúng. Hôn nhân tốt không thể tồn tại nếu không có tình yêu nhưng chỉ có tình yêu thôi thì chưa đủ để có một cuộc hôn nhân tốt.
Vì yêu là một trạng thái cảm xúc, nó chắc chắn sẽ thay đổi – khi nhiều, khi ít; khi tồn tại, khi không tồn tại; khi ở trạng thái này, khi lại ở trạng thái khác. Khi đó, những thứ “ngoài tình yêu” sẽ giữ chúng ta ở lại bên nhau dài lâu hơn là tình yêu đơn thuần. Nhưng quay lại câu hỏi của tôi khi nhỏ: Phải cộng cái gì, và cộng cái gì vào tình yêu để có một cuộc hôn nhân tốt? Tôi nghĩ câu trả lời chính là nằm ở lời khuyên thứ #2: Chúng ta phải quyết định đâu là điều ta có thể chấp nhận và không thể chấp nhận được ở đối phương. Đối với nhiều người, ngoài tình yêu cần phải cộng thêm tiền bạc, thêm nhà cửa, thêm hình thức. Đối với những người khác, ngoài tình yêu lại cần phải cộng thêm sự đồng điệu về tâm hồn, tri thức, thủy chung, và tôn trọng lẫn nhau. Những điểm “cộng … cộng …” này hoàn toàn là do ta tự quyết định.
Một lần, tôi chia sẻ lời khuyên này với một người em gái còn độc thân; phản ứng đầu tiên của em là khó chịu. Em nhíu mày: “Sao em nghe cứ ‘thực dụng’ như thế nào ấy! Vậy có nghĩa là mình phải tính toán khi yêu, rồi phải tìm xem đâu là chỗ ‘môn đăng hộ đối’?” Không! Hoàn toàn không phải là như vậy! Thứ nhất, tôi nghĩ không ai trong chúng ta nên làm bất kỳ điều gì mà không đầu tư suy nghĩ, đặc biệt với những chuyện lớn cả đời như kết hôn. Bởi vậy, tìm những điểm ngoài tình yêu ở đối tượng kết hôn của mình không thể gọi là “tính toán thực dụng” được vì bạn còn cộng cả đến những yếu tố phi vật chất nữa. Thứ hai, bản thân tôi cũng không đồng ý rằng cứ phải “môn đăng hộ đối” mới có thể kết hôn (theo cái cách “phong kiến” ngày xưa thiên về xuất thân, của cải vật chất, gia thế…) nhưng phải khẳng định rằng phông nền giáo dục, văn hóa của con người có ý nghĩa rất lớn đối với sự trưởng thành của họ. Ai từng học qua Xã hội học, Tâm lý học, Giáo dục học … thì chắc chắn biết rằng sự trưởng thành của con người chịu ảnh hưởng nhiều như thế nào từ nền tảng gia đình— những ảnh hưởng này in hằn và rất khó để thay đổi về sau này. Hai người có hoàn cảnh trưởng thành quá khác biệt không phải không thể lấy nhau, mà khi sống với nhau rồi chắc chắn sẽ gặp nhiều điều va vấp hơn những người có xuất phát điểm tương đồng. Bởi vậy, nhiều khi tôi nghĩ cha mẹ kỳ vọng con cái chọn được người “môn đăng hộ đối” không phải vì họ tham cho con có sống cuộc sống nhung lụa mà vì họ mong con cái tránh được những va chạm khó có thể dung hòa ở cuộc sống sau này.
Nhưng tất nhiên, chỉ nhìn vào quá khứ mà đánh giá con người hiện tại thì lại quá cứng nhắc. Bởi vậy, điểm quan trọng ở đây là ta cần phải tập quan sát, suy nghĩ, và đánh giá rõ bản chất của từng con người. Bắt đầu bằng việc thiết lập ranh giới (#2) và để ý những điều nhỏ bé mà bao hàm ý nghĩa lớn (#3).
5. Điều Masumi (hay Suzue Muichi) nói là sự thật
“Nếu may mắn gặp được một nửa của mình thì chắc chắn ta sẽ nhận ra trước-đây-mình-đã-cô-đơn đến nhường nào”
Đối với tôi, đây có lẽ là điều tuyệt vời nhất và kỳ diệu nhất của tình yêu chân chính — khi mà hai bạn nhận ra mình sống tốt hơn nhiều khi có nhau. (Giống như lời bài hát “Better Together“).
Thành thật mà nói, ngày trước, kể cả khi độc thân lẫn khi đang hẹn hò, tôi chưa bao giờ cảm thấy thực sự cần một ai đó ở bên mình. Tôi thích ở một mình, thích tự mình làm những gì mình thích, và luôn cảm thấy hạnh phúc với những người bạn gái thân, với gia đình, với những mối quan hệ không phải tình yêu. Có những giai đoạn, tôi cảm thấy thoải mái với cuộc sống một mình đến mức tôi từng nghĩ lấy một ai đó cũng chỉ là để có người đi đi, về về nhìn thấy mặt nhau mà thôi. Tôi từng mất niềm tin rằng một ngày nào đó mình sẽ gặp được một ai đó khiến mình nhận ra sự cô đơn ở ẩn khuất trong mình. Đây hoàn toàn là tâm sự thật.
Nhưng đến khi tôi chính thức hẹn hò với chồng tôi hiện tại, tôi cảm thấy mọi chuyện đều khác biệt, hệt như ngày và đêm vậy. Mặc dù ban đầu yêu xa, chúng tôi có một sự gắn kết rất đặc biệt. Ngày nào cũng gọi điện cho nhau; bật webcam hàng giờ đồng hồ chỉ để nhìn thấy nhau ăn uống, đánh răng, đi ngủ; chuyện gì cũng kể cho nhau và hỏi ý kiến của nhau… Đến bây giờ, khi ở cùng nhau rồi, chúng tôi hầu như đi đâu cũng có nhau. Có rất nhiều điều trước đây tôi chỉ nghĩ trong đầu và không dám nói ra nhưng từ khi có người đặc biệt để chia sẻ, tôi cởi mở hơn rất nhiều về những điều thầm kín và những ý định còn chưa thành hình của mình. Tôi vẫn thích có những lúc được ở một mình, nhưng cuộc sống rộng lớn hơn của tôi thì đã thay đổi rất nhiều.
Không phải cặp đôi nào cũng giống nhau. Mối quan hệ của bạn có thể hoàn toàn khác so với tôi. Bạn có thể hay đi cùng “người ấy” hoặc thường xuyên đi riêng lẻ bóng; Bạn có thể không giấu “người ấy” một điều gì hoặc vẫn thích giữ bí mật cho riêng cho mình; Hai bạn có thể thích phụ thuộc vào nhau hoặc thích độc lập tách rời nhau — những điều này không nói lên gì hết. Nhưng sự gắn kết về tình cảm và ý chí, dù là vô hình hay vô thức, nhất thiết cần phải tồn tại. Sự gắn kết này có thể xuất hiện một cách tự nhiên, cũng có thể do hai bạn tự vun đắp qua tình yêu, sự quan tâm, chia sẻ, đồng cảm, thủy chung.
Cho đến cuối cùng, tìm được “người ấy” hay kết hôn đi chăng nữa đều không phải là điểm kết thúc. Tất cả chỉ mới là sự khởi đầu. Để đi đến cuối con đường với nhau, cả hai đều phải học rất nhiều, học về nhau, và học cả về chính mình. Học để thêm tin vào tình yêu và để yêu nhiều hơn nữa.
Mong cho những ai chưa yêu sớm tìm được người mình yêu, những ai đang yêu sẽ ở mãi bên người yêu, và những ai đã yêu sẽ tìm về được tình yêu mới.
Be Present,
Chi Nguyễn
*Bạn thích bài viết này? Hãy cân nhắc ủng hộ cho The Present Writer để blog có thể tiếp tục hoạt động phi lợi nhuận
**Vui lòng đọc kỹ yêu cầu về Bản Quyền-Cộng Tác trước khi sao chép hoặc trích dẫn nội dung và hình ảnh của blog
Bài viết về tình yêu đầu năm dễ thương quá cơ… Cảm ơn Chi.
Chúc Chi có một năm yêu thương đong đầy, và bình an nhé.
Cảm ơn Loan đã ghé blog trong năm mới!💐
Bài viết hay và ý nghĩa quá! Chúc chị và gia đình một năm mới mạnh khỏe, an khang và thình vượng. Mong được đọc nhiều hơn nữa những chia sẻ của chị trong năm 2018. ^^
Cảm ơn em. Nhất định chị sẽ viết nhiều điều mới hơn tròn 2018
Chị ơi bài viết này hay quá, cứ như có người nói hộ lòng mình vậy. Chị hãy cứ tiếp tục viết nhé, em luôn thích những bài viết của chị. Chúc chị một năm mới nhiều niềm vui và luôn mạnh khỏe!
Cảm ơn em đã đọc bài viết!Chúc em năm mới vạn sự như ý!
Lần đầu em comment trên trang blog của chị vì ngại khi cmt trên fb rằng: dạo gần đây, em cũng đang suy nghĩ và nghĩ đến tình yêu, khi nào mình mới thực sự tìm được “người ấy”, mình có thể có người yêu không hay sống 1 mình vì hiện tại cũng thấy vui rồi, mng có hiểu mình không hay chỉ nhìn bề ngoài đã phán xét, vân vân.. Dù sao chị cũng đề cập 1 số vấn đề trên, mấy lần em có chuyện gì, chị đều viết blog “cứu cánh”. Em cảm ơn chị. Love 💕
Tình yêu nhiều khi rất đơn giản mà cũng rất phức tạp. Chị nghĩ ban đầu mình cứ mở lòng để đón tình yêu, khi tình cảm chớm nở rồi mình có thể suy nghĩ thêm những yếu tố bên ngoài (như bài viết đề cập) để cân nhắc thêm có nên chuyển tình cảm ban đầu này thành tình yêu hay không, và tình yêu này có dẫn đến mối quan hệ nghiêm túc, lâu dài không. Chúc em sớm tìm được “người ấy”. Yêu thươn <3
Em cảm ơn chị Chi về bài viết nhé. Em cũng mới lấy chồng được gần một năm. Qua một năm trải qua vô vàn sóng gió, ban đầu bọn em cũng có nhiều mâu thuẫn do mới về sống chung. Nhưng thực sự chính nhờ những vấn đề đó mà bọn em hiểu nhau hơn, thương nhau hơn và đến bây giờ, cảm thấy hai đứa vẫn còn rất “trẻ”.
Mỗi gia đình, mỗi cặp vợ chồng đều có những bí quyết riêng để giữ gìn hạnh phúc. Riêng em, em nhận thấy đó chính là sự sẻ chia, không chỉ về những vấn đề trong gia đình mà còn cả nội tâm nữa. Cảm ơn chị Chi về bài viết ngày đầu năm mới này nhé. Chúc chị mãi hạnh phúc nha.
Cảm ơn Vân Anh. Năm đầu kết hôn của bọn chị cũng có rất nhiều sóng gió — một phần chị có viết lại trong cuốn “Một cuốn sách về Chủ nghĩa tối giản”. Nhưng qua năm đầu rồi cả hai cũng cảm thấy trưởng thành hơn nhiều. Chúc em hạnh phúc nhé!
Em mới 17 em chưa hiểu gì đâu =)))
Hihi. Khi nào 27 quay lại đọc bài viết này của chị nha 😀
Cảm ơn chia sẻ của chị ạ
Cảm ơn em đã đọc bài viết!
<3
Ôi mở đầu năm mới đầy “yêu thương ” c ơi :3
Trước e cũng thấy tình yêu của mình sao nó đơn giản thế, kiểu cũng ko có ngày ngày đưa nhau đi làm rồi ngày này ngày kia làm điều gì đặc biệt cho mình (như trăm nghìn đôi trên fb với insta :D…) nhưng rồi khi quen đủ lâu và quyết định gắn bó, trải qua nhiều chuyện, e cũng mới thấy hoá ra cái e để ý cũng chỉ là mấy thứ bé bé mà khi nghĩ lại chỉ có mình mình hiểu chứ không thành chuyện để kể được . Từ chuyện bạn ấy đối xử với người lạ rồi người thân, với con mèo mà bạn ấy nhặt được đem về nuôi , bạn bè… e có niềm tin đây là 1 ng tốt trước khi là 1 ng tốt với mình. E cũng coi trọng việc bọn em có chung quan điểm về những thứ (em coi) là quan trọng như chuyện bình đẳng, quan điểm đạo đức cá nhân và nhìn nhận những giá trị như tiền hay địa vị không phải là thứ quan trọng nhất…
Cảm ơn bài viết của chị ạ , dù không phải hay comment nhưng em luôn chờ và đọc tất cả các bài viết của chị.
Chúc chị và gia đình nhỏ một năm mới an yên ạ !
Cảm ơn em vì sự đồng cảm! Comment của em làm chị mỉm cười vì dễ thương quá!
Bài viết hay và sâu sắc lắm Chi ạ. Chúc mừng năm mới em và gia đình nhé 😘
Em cảm ơn chị/anh đã đọc bài viết ạ. Chúc mừng năm mới đến chị/anh và gia đình <3
Chi nói đúng !
Mình và cô nàng mình thích, quá khác biệt về nền tảng giáo dục gia đình. Mình sống ở thôn dã, sống một lối sống tùy tiện, kể cả trong công việc lẫn học vấn (mình vẫn đang sửa đổi hàng ngày). Cô ấy ở trong hoàn cảnh khá khác với mình, quá tốt để là của mình.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết! Đúng là khác biệt về nền tảng giáo dục gia đình và lối sống từ nhỏ thì rất khó để hòa hợp nhau khi trưởng thành. Nhưng có rất nhiều người phủ nhận điều này — cho rằng “cách sống của tôi là cách tốt nhất” (my way or no way). Đọc comment của bạn, Chi thấy rằng không những bạn nhận ra được sự khác biệt mà còn tích cực thay đổi để làm tốt hơn bản thân và phù hợp hơn với người thương của mình. Đây thực sự là một điều đáng quý! Chi chúc bạn thật nhiều điều may mắn trong tình yêu
Cảm ơn chị đã nói ra giúp e suy nghĩ chưa tới của e. Chúc mừng năm mới c
Cảm ơn em đã đọc bài viết & Chúc mừng năm mới em <3
Là thế hệ trước tớ có lời chúc mừng và có đôi lời thế này : khi ta đang yêu cần lắm một trái tim yêu thương ( quá dễ phải không?ỉ) nhưng đúng vậy hãy quan tâm và đối điện đến những gì nho nhỏ.
Hôn nhân ( marriage needs works) cần chỉnh sửa ( tạm dịch) bởi “ nho nhỏ” sẽ làm cho cuộc hôn nhân hạnh phúc trọn vẹn . Và hôn nhân vẫn cần lắm một trái tim yêu thương ( không quá dễ đâu) như lời một bài hát “ I ‘ ll learn to love again…”
Ta lại tập yêu và yêu nữa ( tạm dịch).
Chúc các bạn trẻ hãy yêu và đặt niềm tin vào tình yêu. Tớ bây giờ cũng đang learn to love again…
Comment tràn đầy tình yêu và dễ thương quá ạ! Let’s learn to love, over and over again …
E biết đc blog nay chắc đc hơn 1 tháng th, nhưng những bài viết của chị thực sự quá hợp với e, về cả giọng văn lẫn cách cảm nhận cuộc sống, 2 bài gần đây về Người hướng nội, về tình bạn, và giờ về tình yêu.E rất thích chúng và học hỏi đc nhiều thứ từ chị!!
Năm mới chúc chị luôn hạnh phúc và thành công trong công việc!
Cảm ơn em đã tìm đến blog! Chị rất vui mỗi khi nhận được comment của bạn đọc mới vì cảm thấy như làm quen được thêm một người bạn mới. Chúc em năm mới nhiều niềm vui!
bài viết đầu năm của chị đến thật đúng lúc với em. cảm ơn chị vì đã rất nhiều lần “đúng lúc” như vậy 😀 Chúc chị Chi và người ấy năm mới
thật hạnh phúc và bình an!
Bài viết của c thật đúng là “gãi đúng chỗ ngứa” của em. Em năm nay 25t rồi và cũng muốn tìm ng để lập gia đình rồi. Dạo gần đây e thắc mắc tại sao mình chẳng cảm thấy ai trong số những mối quan hệ xung quanh hợp? Phải chăng mình quá khó tính hay cầu toàn? Hay mộng mơ vô số tội. Đọc bài viết của c e nghĩ có lẽ vấn đề 1 phần do em chưa xac dịnh rõ bản thân, phần thì muốn có người dẫn dắt, che chở nhưng lại ko muốn quen những người có đôi phần gia trưởng. Có lẽ vì sự mâu thuẫn này của e mà đến giờ e vẫn một mình c nhỉ? 🙂
Cảm ơn em đã đọc bài viết và chia sẻ. 25 tuổi vẫn còn trẻ lắm vì em mới ra trường vài năm và đi làm thôi nên có thể chưa gặp được nhiều người ưng ý. Chị cũng đồng ý là nếu em biết được mình muốn gì thì sẽ dễ tìm được đối tượng hơn. Nhưng em cũng nên để bản thân có thời gian tiếp xúc với nhiều người khác nhau để xem thực sự mình thích mẫu người nào nữa 🙂
Bài viết hay quá chị ạ 🙂
Em 26 tuổi, chưa từng trong 1 mối quan hệ nghiêm túc nào, hồi xưa thấy bạn bè có vẻ gặp được nửa kia dễ dàng cũng ghen tị, vì em gặp khá nhiều người, cũng hẹn hò vài người nhưng không đi đến đâu. Nhưng hiện tại em khá happy với cuộc sống của mình.
Em nghĩ là cuộc sống sẽ công bằng, trong khoảng thời gian độc thân, em có thời gian để tự do làm những điều mình thích, càng làm được nhiều thứ mình thích, thì càng biết được mình thực sự muốn gì, mình phù hợp với người như thế nào, mình sẽ hạn chế được những lần thử và sai, nếu vậy rất có thể mối tình đầu của em cũng là người em sẽ kết hôn sau này hihi.
Em hay tự AQ là bạn mà em cần gặp cũng đang enjoy cuộc sống độc thân để khám phá thêm về bản thân mình, nên chúng em gặp nhau muộn hơn một xíu thôi 🙂
Suy nghĩ của em rất dễ thương và lạc quan! Chị cũng hẹn hò vài người nhưng không đi đến đâu cho đến khi khoảng tầm tuổi em bây giờ chị mới cảm thấy mình hình dung được tình yêu thực sự là như thế nào rồi từ đó mới có mối quan hệ ổn định. Nhìn lại, chị nghĩ khoảng thời gian một mình đúng là giúp mình có sự chuẩn bị tốt hơn, tình cảm đến thì cũng an bình, nhẹ nhàng hơn chứ không sóng gió, drama như mọi người yêu sớm 🙂
Chào Chi,
bài viết của bạn rất hay, mình năm nay 30 tuổi cũng đang đứng ở 2 lựa chọn cho bản thân mình trong chuyện tình cảm , 1 là vẫn tình cảm dành cho bạn gái cũ, 2 là quên đi để đón nhận tình cảm mới từ một bạn mà mình đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau.
Khi dùng lí trí để xác định thì bạn mình đang tìm hiểu rất thích hợp để có cuộc sống phù hợp sau này, cả 2 đều cùng trình độ và đôi khi chỉ cần mình nói sơ là cả 2 có thể hiểu nhau được.
Nhưng trong lòng mình hiện tại vẫn còn chút vương vấn người bạn cũ, dù rằng xét theo lí trí thì cô ấy không tốt bằng người hiện tại.
Sau khi đọc bài của Chi, mình có thêm nhiều điểm để suy xét cho bản thân mình. Cảm ơn Chi, chúc mọi sự an lành.
Chào chị!
Em xin tự giới thiệu em là fan mới của chị. Em biết đến blog của chị thông qua sự giới thiệu của một người bạn. Em đã đọc hầu hết những bài trong blog và đôi khi còn đọc đi đọc lại những bài viết em cảm thấy có ích cho bản thân mình vì dù hiểu nhưng em vẫn chưa đủ kinh nghiệm sống để cảm nhận và biến nó thành một phần của bản thân. Và em cũng đang rèn luyện bản thân theo series: Rèn luyện tư duy tích cực của chị. Vì mới bắt đầu nên em cũng chưa thật sự cảm nhận được sự thay đổi nhưng qua bài post có dẫn chứng và sự phân tích rất rõ ràng và có chiều sâu của chị, em tin đây là phương pháp tốt và nếu kiên trì tập luyện nó sẽ giúp em có một cuộc sống tích cực hơn. Em rất cảm ơn chị.
Xin lỗi vì em đã viết một điều dường như không liên quan đến bài post trên. Nhưng vì đây là lần đầu tiên em có can đảm viết comment cho một ai đó mà em muốn cảm ơn nên em viết phần vào đề có hơi dài dòng. Điều thực sự em muốn cảm ơn chị hơn nữa là vì bài viết này. Em đang trải qua khoảng thời gian yêu xa với bạn trai và có vô số những sự bất an trong lòng. Cho dù em rất tin tưởng bạn trai vì tụi em có một nền tảng là sự trao đổi thường xuyên với nhau. Nhưng có lẽ vì bản thân luôn là một người thiếu tự tin cộng thêm tâm lý con gái nên cảm xúc trong một ngày của em luôn lên lên xuống xuống đến mức khiến em như bị trầm cảm. Và rồi em được giới thiệu blog của chị, và em quyết định sẽ đọc hết những gì chị viết, và may mắn đọc được bài post này. Và vì chị đã trích dẫn “Nếu kỳ tích xảy ra, nếu ta may mắn gặp được người ấy thì chắc chắn … chắc chắn ta sẽ nhận ra trước đây mình đã cô đơn đến nhường nào.” và từ câu chuyện về việc chồng chị đã gọi điện cho chị để khóc vì một chú mèo, em cảm nhận được rõ ràng hơn về mối quan hệ của mình và không quá bất an đến mức không kiểm soát được bản thân nữa. Em thực sự rất cảm ơn chị và những chia sẻ, phân tích của chị.
Mong những điều tốt đẹp sẽ luôn đến với chị.
Hi chị Chi,
Em không biết tại sao khi đọc được bài này em lại rơi nước mắt mặc dù nó là một bài viết mang lại cho người khác cảm xúc chân thực và trân quý của tình yêu cũng như là những thứ tạo nên tình yêu. Từng câu từng chữ của chị lại làm em cảm thấy vô cùng ý nghĩa, vì nhờ chị em đã hiểu hơn về tình yêu cái mà trước đây đối với em nó không quan trọng và đồng thời cũng hiểu tại sao Masumi lại nói như vậy vì em đã làm mất người mà đã làm em nhận ra được trước đây em đã cô đơn đến nhường nào trong thời gian gần đây.
Cảm ơn chị đã đọc bình luận của em nhé <3
Cảm ơn em đã chia sẻ. Chị thích đọc lại bộ truyện Mặt Nạ Thuỷ Tinh vì mỗi lần chị đọc chị lại ngẫm ra một điều mới về tình yêu mà trước đó (vì còn quá nhỏ và ít kinh nghiệm) chị chưa cảm nhận được. Mong vết thương trong tâm hồn của em mau lành và em sẽ sớm tìm được “người ấy” của mình
Đọc xong mà tóm lại là vẫn thấy tò mò không biết “nửa kia” của mình là ai giờ phút này đang làm gì ạ xD Bài viết con gái và dễ thương quá cảm ơn chị Chi <3
Chúc em sớm tìm được “người ấy” nha
Cảm ơn chị Chi rất nhiều ạ. Chị cho em động lực siêu to để tiếp tục kiếm người ấy của mình ^^