“Mini Posts” là chọn lọc các bài viết ngắn được yêu thích nhất trên Facebook và Instagram của blog (dựa trên lượt like và comment). Mục đích của “Mini Posts” là đồng hành với các bài viết chính trên blog và cập nhật cuộc sống hàng ngày của tác giả Chi Nguyễn.
Mini Post #1 tổng hợp bài viết 2 tháng đầu thực hiện blog (22/7/2016 – 17/9/2016).
Ngày 22/7/2016
Ph.D. 🎓. Mọi người vẫn nói lấy bằng Tiến sĩ ở Mỹ là cực nhất vì tốn nhiều thời gian, làm việc áp lực, mà yêu cầu của giáo sư lại cao. Nhưng cho đến bây giờ (năm thứ 3 PhD) tôi vẫn chưa cảm thấy gì đáng gọi là “cực khổ”. Tất nhiên có những lúc mêt mỏi, áp lực, thất bại…nhưng có lẽ vì tôi thực sự yêu thích việc học và nghiên cứu, làm Tiến sĩ không có cảm giác như “đi làm”. Thế nên mới thấm thía câu nói: “Do what you love, and you will never work a day”
Ngày 11/8/2016
Đôi điều về “Thứ Sáu”: Cám ơn mọi người đã quan tâm đến bài viết gần nhất trên blog về cuốn sách “Bốn Thoả Ước” (sách đã xuất bản ở Việt Nam). Để hoàn thành bài viết đúng hạn quả là một thử thách vì cuối tuần vừa rồi Friday, chú mèo 2 tuổi 3 tháng của tôi, bị ốm nặng phải vào viện cấp cứu. Ai quen tôi lâu thì ắt cũng biết tôi coi Friday không chỉ là thú cưng mà như là con đầu lòng của mình. Tôi nhận nuôi Friday từ trại cứu hộ mèo từ khi nó mới 3 tháng tuổi, chỉ nằm vừa trên lòng bàn tay. Mọi ngày nó hoạt bát vui vẻ lắm, vậy nên thứ 7 tuần trước khi nó đi lại hơi chậm một chút, chúng tôi mới gọi hỏi thú y. Gọi 1 chỗ bảo chắc không sao đâu, sang tuần mới có lịch trống để khám. Chồng tôi cẩn thận gọi thêm chỗ thứ 2 thì được tư vấn là có thể nguy hiểm đến tính mạng phải cấp cứu ngay. May mắn chúng tôi đưa Friday đến kịp thời để bác sĩ can thiệp trước khi chưa quá nặng. Nhưng Friday buộc phải lại một đêm ở bệnh viện… 11 giờ đêm hôm đó chúng tôi đến thăm nó trong phòng theo dõi đặc biệt. Tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ quên được hình ảnh Friday trong cũi, dây dợ cắm vào nhằng nhịt. Trông thấy tôi, nó khóc, nước mắt chảy ra ướt nhoè hai mắt đã mờ đục, chắc nó cũng khóc trước đó một lúc lâu rồi. Tôi chưa bao giờ tin chuyện thú vật khóc cho đến khi tận mắt chứng kiến Friday hôm vừa rồi. Thương vô cùng!
Tin vui là Friday đã xuất viện vào chiều Chủ nhật và hồi phục khá nhanh . Chúng tôi vẫn phải cho nó uống thuốc đều đặn và duy trì loại thức ăn bác sĩ chỉ định nhưng nhìn chung, Friday đã tốt lên nhiều. Tôi viết bài chia sẻ ngắn này để nhắn những ai đang có thú nuôi, hãy dành thời gian ôm chúng một chút, chăm sóc chúng một chút, bởi vì không ai biết tương lai sẽ như thế nào. Hôm nay, hãy nói lời cám ơn đến thú nuôi vì vô vàn niềm vui chúng mang đến cho ta hàng ngày
Ngày 14/8/2016
If you die tomorrow, will you be happy with the life you lived? (Nếu ngày mai là ngày cuối cùng tôi được sống, tôi có hạnh phúc với cuộc đời đã qua của mình không?). Hôm qua tôi cảm thấy stress vì phải trả lời yêu cầu thẩm định về đề án nghiên cứu của mình (IRB). Tôi stress bởi vì nếu làm đúng theo yêu cầu của hội đồng thẩm định, sẽ chẳng có dự án nào thành hiện thực được. Yêu cầu của họ thực sự rất phức tạp. Khi cảm thấy bế tắc, tôi quyết định nghỉ làm và cắm tai nghe podcast. Vừa lúc nghe được podcast nói về chủ đề trên: bạn có hạnh phúc với hiện tại của mình không? Câu trả lời của tôi là có. Măc dù tôi rất lo lắng về việc khó khăn có thể xảy ra trong tương lai, hiện tại của tôi ổn. Tôi được làm những gì mình thích, tôi đã học được rất nhiều điều hay, tôi cũng giúp được một vài người trong thời điểm họ cần nhất. Nếu ngày mai tôi chết, tôi cũng sẽ chết với một nụ cuời 😊. Suy nghĩ này khiến tôi thấy thư giãn hơn và có động lực quay lại làm việc. Vì con người thường quá lo nghĩ về tương lai, ta dễ quên đi những niềm vui trong hiện tại. Đó là lý do tại sao bài viết đầu tiên của blog, tôi đặt ra câu hỏi: Bạn đang sống cho quá khứ, hiện tại, hay tương lai?
Ngày 17/4/2017
“How do you know?” Hồi học phổ thông môn Hình học có dạng bài chứng minh góc của tam giác/tứ giác nằm bên trong của hình tròn. Nếu chỉ quay quanh bên trong cái hình tròn đó thôi, tôi làm khá tốt. Nhưng đến dạng nâng cao, khi phải “sáng tạo” ra khỏi hình tròn mới giải được, kiểu “trên cùng một mặt phẳng, kẻ thêm đường X nối vào đường Y trong vòng tròn” là tôi chào thua. Không phải vì không hiểu bài mà tôi không phân tích được tại sao biết khi nào phải kẻ thêm đường bên ngoài, khi nào không, kẻ vào góc nào, nối vào điểm nào? Hồi đó ở lớp có bạn học giỏi môn này lắm, toàn lên bảng kẻ thêm hình. Tôi hỏi bạn: “Làm sao cậu biết được giỏi thế?”. Bạn thường trả lời là dạng bài này bạn gặp rồi hoặc nhìn hình như vậy thì biết chứng minh trong vòng tròn chưa đủ phải kẻ thêm ra ngoài. Nhưng tôi vẫn không phục. Nghĩ là ắt phải có “bí kíp” nào đó chứ! Sang Mỹ học cao học, tôi có may mắn được làm việc cùng nhiều giáo sư giỏi. Có một vài lần khi đang làm dự án chung, mọi việc diễn ra suôn sẻ, không có gì đáng chú ý cả. Đột nhiên, giáo sư bảo: Này, tôi nghĩ chúng ta nên chuyển sang hướng suy nghĩ khác xem sao, tôi có cảm giác là có ý tưởng hay hơn mà ta chưa cân nhắc tới. Thông thường đến 99% các trưởng hợp “đột nhiên” như thế là mấu chốt để dự án thay da đổi thịt, trở nên tốt hơn rất nhiều. Tôi lại hỏi giáo sư: How do you know? Câu trả lời vẫn là tôi đã từng gặp trường hợp tương tự rồi, hoặc nhìn vào điểm này thì tự thấy có vấn đề thôi. Tôi vẫn không hiểu. Làm sao họ nhìn được ra những điều mình ko nhìn thấy?
Cho đến học kỳ vừa rồi, tôi viết chung một bài báo với một bạn người Hàn Quốc. Bạn học rất giỏi, thông minh, hiểu biết rộng. Khi bạn chuyển đoạn bạn viết cho tôi đọc, tôi cảm thấy một số câu ngữ pháp hoàn toàn không sai nhưng văn phong nghe “lạ lạ” thế nào. Tôi mới bảo bạn: Này cậu, câu này nghe như cậu dịch từ tiếng Hàn sang tiếng Anh hay sao, đọc lên không thuận lắm. Bạn tròn mắt hỏi tôi: How do you know? Đến lúc này, tôi cũng chỉ biết trả lời là mình đã gặp cách diễn đạt này trong sách vở rồi và khi đọc lên thấy có vấn đề thôi. Thật sự không biết giải thích thêm thế nào… Từ đó, tôi mới ngộ ra đúng là chẳng có bí quyết hay công thức nào để trở thành chuyên gia cả. Tất cả kiến thức và kinh nghiệm đều dựa trên nỗ lực cố gắng, thậm chí mồ hôi, nước mắt mà có được. Ai cũng bắt đầu từ xuất phát điểm không có gì mới từ từ học hỏi đi lên được.
Bởi vậy, tôi rất muốn blog là nơi khuyến khích các bạn trẻ làm việc hết mình, tập trung vào những giá trị quan trọng để phát triển bản thân, cả về trí tuệ và tâm hồn. Tham khảo bài viết mới nhất của tôi về làm việc hiệu quả.
Ngày 2/9/2016
Always see the world through the eyes of a travelerTôi đến New York lần đầu tiên năm 19 tuổi. Đó cũng là một trong những lần đầu tiên tôi ra nước ngoài, lần đầu tiên lên máy bay, lần đầu tiên sống xa nhà … Thành phố New York lúc đó thật rực rỡ, lung linh, kỳ diệu, đặc biệt về đêm. Tôi vẫn còn nhớ cảm giác hoà cùng dòng người tấp nập trên Quảng trường Thời đại (Times Square), ngước mắt lên là hàng trăm tấm bảng hiệu sáng rực đủ màu sắc, nhìn xuống là người người cười nói đủ mọi thứ ngôn ngữ, ai cũng hối hả, hiện đại, và sôi nổi. Tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé nhưng cũng thật hạnh phúc vì được đặt chân đến một trong những thành phố nổi tiếng nhất thế giới. Sau này khi quay lại Mỹ ở lâu dài, tôi có đến thăm New York rất nhiều lần, những không lần nào cho lại tôi cảm giác hạnh phúc như lần đầu. Thậm chí càng về sau, tôi càng không thích New York. Thành phố New York lúc này hiện lên dơ bẩn, đông đúc, nhộn nhạo, đáng sợ, nhất là khi so sánh với nơi tôi đang ở – một thành phố nhỏ bình yên giữa núi đồi. Vì vậy, mỗi lần đến New York, tôi thường chỉ nhanh nhanh chóng chóng mua sắm quần áo, lưu niệm, chụp ảnh, đi ăn, rồi ra về ngay.
Hai tuần trước đây, khi vài ngày nữa là tới năm học mới, tôi lại có dịp đến New York. Trong khi tìm kiếm thông tin để chuẩn bị cho chuyến đi, tôi phát hiện ra có rất nhiều nơi ở New York mình chưa từng đến, phần vì quá tập trung vào mua sắm, ăn uống, giải trí, phần vì ngại đến những nơi đông khách du lịch, tôi đã bỏ lỡ rất nhiều trải nghiệm đáng giá. Đọc comment của hàng trăm người trên thế giới nói ước mơ cả đời của họ chỉ là một lần được đặt chân đến New York, tôi nhớ lại cảm giác hạnh phúc lần đầu tiên mình đến thành phố này. Vì vậy, tôi đã bàn với chồng tôi rằng sau khi xong công việc, chúng tôi sẽ trở thành những người du lịch thực sự, quên đi mình từng ở Mỹ bao nhiêu năm và từng đến New York bao nhiêu lần, coi đây là lần đầu tiên mình đặt chân đến New York. Chúng tôi thuê khách sạn ở Soho, hoà cùng dòng người đổ xuống Downtown Manhattan, xếp hàng lên Empire State Building, dậy từ 6h sáng để đến ngắm bình minh trên Brooklyn Bridge, đi tàu điện ngầm đến Central Park, đi bộ từ Central Park đến Dumbo… Chúng tôi tận dụng từng phút, từng giây trong 36 tiếng ở New York để cảm nhận hết nét đẹp của thành phố dưới con mắt của người lần đầu tiên đi du lịch. Tôi nhận ra New York ban ngày còn đẹp hơn khi về đêm, phát hiện thêm nhiều góc xanh tươi, yên ả, yêu thêm một New York đa chủng tộc, đa ngôn ngữ, đa văn hoá. Cả hai chúng tôi đều đồng ý rằng đây là một trong những chuyến đi vui nhất và có ý nghĩa nhất từ trước đến nay. Và chúng tôi không thể đợi để quay lại New York.
Bạn có bao giờ nhìn vào cuộc sống hàng ngày của mình, con đường mình thường đi qua, những người mình thường gặp … dưới con mắt của khách du lịch?
Grandma goes minimal !!!👵 Hôm rồi gọi facetime về gặp bà ngoại, bà bảo: “Bà đã đọc hết các bài trên blog của cháu. Bà thấy rất hay. Bà cực kỳ ủng hộ Chủ nghĩa ‘tinh giản’ 😂. Đấy đúng là lối sống hiện đại, tích cực”. Bà còn kể là bà đã soạn ra rất nhiều quần áo không mặc gửi cho mọi người mang về quê, mọi người đều rất quý. Và bà đang tiếp tục thực hiện tối giản hoá các mục khác trong gia đình. Nếu bà ngoại tôi ngoài 80 tuổi còn sẵn sàng tiếp tục thay đổi để cuộc sống có ý nghĩa hơn, bạn chắc chắn có thể làm được! 💪🏼
***
Một tháng tiếp theo sau những bài viết ngắn này là loạt bài #30daysofgratitude, trong đó tôi viết hàng ngày trên Facebook về một điều tôi biết ơn mỗi ngày. Bạn có thể đọc tất cả những bài viết này tại đây: Phần 1 & Phần 2.
Cũng trong thời gian này, một người bạn của tôi bắt đầu một podcast về người Việt ở nước ngoài, có tên là The Blue Expat. Tôi có hân hạnh được trở thành nhân vật đầu tiên của podcast này, trả lời phỏng vấn về đề tài Chủ nghĩa tối giản. Bạn đọc có thể nghe podcast này (hoàn toàn miễn phí!) tại đây.
Be Present,
Chi Nguyễn
*** Vui lòng đọc kỹ yêu cầu về Bản Quyền-Cộng Tác trước khi sao chép hoặc trích dẫn nội dung và hình ảnh của blog
Trang Vu says
Thanks Chi vì những bài viết ý nghĩa, mỗi ngày mình đều ghé blog để xem có bài viết mới không. Những bài viết của bạn động viên tinh thần mình rất nhiều.(^_^)
Chi Nguyễn says
Cám ơn bạn đã theo dõi blog! Mình đăng blog thứ 4 mỗi tuần, gửi email đến cho bạn đọc thông báo về bài mới (bạn có thể đăng ký nhận email tại đây: https://thepresentwriter.com/theo-doi-2/ hoặc follow Facebook của blog: https://www.facebook.com/PresentWriter/. Chúc bạn ngày mới vui vẻ!
Ứng Trang says
Chị biết Blog của em từ tháng trước qua bài chia sẻ của một người bạn. Càng đọc chị càng thấy thích blog và cả con người em nữa. Chị thấy cả hình ảnh của mình trong quá khứ và hiện tại. Nhiều câu chuyện em chia sẻ khiến chị suy nghĩ và nhận ra nhiều điều mà chị vẫn thường bỏ qua trước đây. Chính vì những điều này mà chị vẫn bị coi là “trẻ con” và “vô tâm” (dù chị hơn tuổi em nhưng chị thấy e trưởng thành hơn chị nhiều 🙂 ). Cảm ơn em và những tâm huyết của em trong blog này. Chúc em luôn tìm thấy niềm vui trong cuộc sống và công việc để tiếp tục chia sẻ các bài viết nhé.
Chi Nguyễn says
Em cám ơn chị đã theo dõi blog – Cám ơn cả người bạn chị đã giới thiệu chị đến với trang viết của em :). Viết cũng làm em trưởng thành lên nhiều ạ, có nhiều thứ bình thường em bỏ qua nhưng vì có blog nên em để ý kỹ hơn, ghi lại, nghĩ, và viết. Em chúc chị nhiều điều may mắn. Ghé blog thường xuyên nha chị! 🙂
Trang says
Chi ơi, hãy làm thêm 1 post về đọc sách, những cuốn sách Chi gợi ý, hay những cuốn bạn đang đọc. Qua blog thấy Chi rất thích đọc sách và mình cũng vậy nên cùng chia sẻ những cuốn sách hay nhé, mình sẽ bắt đầu bằng việc chia sẻ những cuốn mình có thể nói hàng giờ về nó: chờ đến mẫu giáo thì đã muộn, người mẹ tốt hơn là người thầy tốt, những tấm lòng cao cả, nhật ký anne frank, người đua diều…
Chi Nguyễn says
Trang ơi, cám ơn bạn đã gợi ý! Vì cũng có nhiều bạn đọc muốn Chi làm post về đọc sách nên chắc chắn mình sẽ có trong thời gian tới. Mình đang trong giai đoạn cân nhắc cách làm và viết. Cám ơn bạn nhiều <3
Xuan Nguyen says
Gửi chị Chi,
Em bắt đầu theo dõi blog của chị khoảng đầu tháng hai và đến nay đã được hai tháng. Blog của chị truyền cảm hứng cho em rất nhiều từ lối sống tối giản đến thái độ tích cực trong cuộc sống và hiện em cũng đang bắt đầu blog của riêng mình.
Em cũng nuôi mèo nên rất hiểu tâm trạng của chị khi Friday bệnh và em cũng mong chờ những bài về #Fridaythecat ạ.
Cảm ơn chị rất nhiều vì những bài viết truyền hứng và mong chị cùng gia đình luôn khỏe mạnh ạ.
Thúy Trần says
If you die tomorrow, will you be happy with the life you lived?
Câu nói mê nhất đến hiện tại của em. cảm ơn những chia sẻ của chị, thực sự sau khi đọc những bài của chị em thấy cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều. P/s em thực sự thích con mèo của chị 😀 – 11/8/2016