Dear Chi-Chi,
Chúc mừng sinh nhật em 18 tuổi !!! Cứ chúc mừng vậy thôi nhưng tôi biết chắc giờ này em chẳng có tâm trạng gì để tổ chức sinh nhật cả. Em đang quá lo cho kỳ thi Tốt nghiệp và Đại học mà! Sau những chuyện không hay xảy ra vào năm cuối cấp, tôi biết em đang rất căng thẳng, em cảm thấy cuộc sống thật bất công khi những chuyện không hay liên tục xảy đến, dồn đẩy em vào con đường này. Nhưng em biết không? Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả! Em sẽ đỗ Tốt nghiệp, rồi đỗ Đại học vào ngôi trường em mong muốn. Rồi một ngày kia khi mọi việc đã qua đi, em sẽ nhìn lại hàng chồng vở 300 trang từng dùng để ôn thi và nhận ra rằng không có điều gì ở phía trước có thể làm khó em cả, bởi vì em đã sống sót qua được những ngày tháng căng thẳng nhất của cuộc đời.
Đừng quên cám ơn ba mẹ vì đã đi “tiền trạm” trước địa điểm thi trong Hà Đông và thuê cho em một căn phòng trọ gần đó. Cũng trong căn phòng trọ bé nhỏ ấy, em sẽ chứng kiến tình yêu của mẹ lớn lao đến thế nào khi mẹ dậy sớm, yên lặng ngồi niệm phật, cầu cho em ngủ đủ giấc để sáng dậy tỉnh táo đi thi. Hình ảnh mẹ ngồi thành tâm dưới nắng sớm từ khung cửa sổ hắt vào đẹp một cách khó tả.
À nhưng mà này, nếu con mèo trắng nhà chủ đòi vào phòng chơi, em đừng có cho vào nhé! Nó sẽ tè ướt quyển vở Văn em nâng niu cả năm trời đấy
Dear Chi-Chi,
Tôi biết học kỳ đầu ở Khoa Tiếng Anh Đại Cương khó như thế nào đối với em. Em cảm thấy bất lực và xấu hổ khi phát hiện ra mình hầu như không nghe và không nói được tiếng Anh. Em nhận ra rằng hoá ra em học không giỏi như em nghĩ và em còn rất, rất nhiều điều để học thêm nữa. Tôi ước mình có thể nói với em rằng mọi chuyện sẽ tốt lên ngay sau học kỳ đầu tiên đó, và rằng em sẽ giỏi tiếng Anh lên một cách thần kỳ. Nhưng không em ạ, ban đầu mọi thứ chuyển biến rất chậm, em sẽ vô cùng nản chí. Em còn gần như đã đầu hàng khi âm thầm bỏ học hàng tuần trời, mỗi sáng chỉ đợi ba mẹ đi làm là thay quần áo lên giường ngủ tiếp. Hầu như cả ngày em không ra khỏi phòng, không liên hệ với ai, và chỉ làm bạn với cái tivi màu cũ ở tầng 2. Tôi biết em không lấy gì làm tự hào về thời gian này, sau khi vượt qua ngần ấy khó khăn để vào được Đại học, em thất vọng nhận ra mình không còn một chút năng lượng và động lực nào để bước tiếp.
Nhưng tiết lộ cho em một bí mật nhé, em cứ đi học trở lại đi, rồi ngay ngày đầu tiên thôi, em sẽ thấy trình độ tiếng Anh của mình tốt lên nhiều đến thế nào. Em sẽ ngạc nhiên nhận ra mình bắt đầu hiểu được người ta nói gì và bắt đầu phát âm được cả những từ mà em chưa từng nhìn thấy mặt chữ. Em sẽ tự hỏi: “Điều gì đã xảy ra với mình?” Hoá ra trong những tuần bỏ học ở nhà, em đã “học” một cách vô thức bằng cách căng tai lên nghe các kênh nói tiếng Anh trên truyền hình cáp và lẩm nhẩm theo những câu thoại trong phim Mỹ. Đây thì ra lại là cách học phù hợp nhất với em – một cách học không sách vở. Tiếng Anh từ đây sẽ vui hơn nhiều. Nhưng phải qua ít nhất 1 năm nữa, sau quá trình luyện tập không ngừng nghỉ, không ngại khó, ngại sai, tiếng Anh mới thực sự trở thành ngôn ngữ thứ hai của em. Rồi em sẽ trở thành giáo viên Tiếng Anh (ha!) và sẽ chia sẻ lại phương pháp học tiếng Anh của mình cho tất cả mọi người- một phương pháp mà em gọi là “Học Tiếng Anh Cho Người Lỡ Cỡ”. Vì vậy, có vẻ hơi khó nghe, nhưng em cứ chuẩn bị tâm lý nghỉ học một vài tuần đi nhé (yên tâm đi, 10 năm sau ba mẹ mới biết thì mọi chuyện cũng đã qua cả thập kỷ rồi )
Còn nữa, trong những năm Đại học, nếu có bất kỳ cơ hội nào đến để làm thiện nguyện, làm thực tập không lương, làm giúp ai đó mà không chắc mang lại lợi ích gì cho mình, em hãy cứ nói “Có”. Sau này, khi trưởng thành hơn, em sẽ phải cân đối nhiều trách nhiệm, nhiều việc phải làm hơn, khi đó, em học cách nói “Không” cũng chưa muộn. Nhưng ở thời điểm này, em còn rất trẻ và còn rất nhiều điều phải học, hãy cứ nói “Có” với tất cả mọi cơ hội. Thay vì nghĩ em đang làm việc không lương, hãy nghĩ là em đang học được kỹ năng quý báu mà không phải trả học phí. Khi em giơ bàn tay mình ra để đỡ cho một ai đó, hãy làm điều ấy xuất phát từ con tim. Thiện nguyện sẽ đưa em đi rất xa, xa hơn rất nhiều những gì em có thể tưởng tượng. Xa như bên kia quả địa cầu chẳng hạn … Liệu em có tin khi tôi nói rằng em sẽ đặt chân đến Mỹ, đến Peru năm 19 tuổi? Tất cả đều bắt đầu từ những lần em nói “Có” khi tất cả mọi người đều nói “Không”.
Nhưng mà nói nhỏ một chút nhé, trong khoảng thời gian em trốn học ở nhà ý, nếu cô Tươi có mời em một thùng bánh bít-cốt to bằng một vòng tay ôm mà cô ấy tự làm nhiều đường, nhiều sữa, nhiều bơ hơn ngoài chợ, thì em hãy nói: “Dạ thôi. Cháu ăn thế là đủ rồi ạ. Cám ơn cô!” và đừng bao giờ sờ vào cái thùng ấy nữa. Nhớ đấy nhé! Nếu không, đến tận 10 năm sau, đùi em sẽ vẫn còn vết rạn hình cái bánh bít-cốt đấy (tin hay không thì tuỳ )
Dear Chi-Chi,
Em đừng nên quá quan tâm xem người khác nghĩ gì về mình! Tôi biết đây là điều rất khó vì ở tuổi 28, ngay chính tôi vẫn chưa toàn toàn vượt qua được điều này. Nhưng nghiêm túc nhé, giữa chúng ta thôi, hãy hứa với tôi: Từ ngày mai em sẽ ngừng ngay việc quan tâm thái quá đến ý kiến của người khác! Khi trưởng thành hơn, em sẽ nhận ra rằng mỗi người đều có một xuất phát điểm, một phông nền văn hoá, một hoàn cảnh trưởng thành riêng, dẫn đến việc họ có những quan điểm (vô cùng) khác nhau về con người. Em sẽ không bao giờ, tin tôi đi, không bao giờ làm hài lòng được tất cả mọi người! Vì thế, hãy cứ là chính mình, và nỗ lực cố gắng (vì em chứ không vì ai khác) để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Tôi biết, tôi biết em đang nghĩ gì. Em đang nghĩ: “Thế còn về hình thức “không chuẩn” của em? còn tính cách nhút nhát của em? còn khả năng hạn chế của em so với những bạn khác? Người ta không thích những thứ này đâu!”
Ôi Chi-Chi, hãy để tôi nói với em rằng chẳng có gì “không chuẩn” ở hình thức của em cả. Em nên cảm thấy may mắn hơn bao nhiêu người khác vì bố mẹ sinh em ra không bị khuyết tật, em khoẻ mạnh, bình thường — đó đã là một đặc ân! Sau này ra nước ngoài em sẽ thấy, nước da ngăm đen, đôi mắt bé, và dáng người nhỏ nhắn sẽ là một lợi thế để em nổi bật giữa số đông. Riêng về mái tóc của em, tôi khuyên chân thành nhé, thôi ngay cái chuyện nhuộm tóc mỗi tháng một màu đi! Tôi biết em lúc nào cũng mong có mái tóc nâu hạt dẻ tự nhiên nhưng nhuộm đi nhuộm lại suốt 6-7 năm trời vẫn không ra được màu ưng ý. Và em có biết điều gì điên rồ nhất không? Màu tóc tự nhiên của em chính là nâu hạt dẻ!!! Nhưng em lại không hề để ý đến điều này, cho đến tận nhiều năm sau, khi trở thành một “du học sinh nghèo” trên nước Mỹ – khi mà việc duy nhất em có thể làm cho mái tóc là để nó mọc dài tự nhiên và sử dụng những sản phẩm thiên nhiên để dưỡng tóc – thì em mới nhận ra màu tóc gốc của mình chính là màu mà em tìm kiếm lâu nay. Không tin nổi đúng không? Tôi thì lại đang không thể tin nổi ngần ấy tiền bạc và thời gian đổ ra trong nhiều năm chỉ để theo đuổi cái mà em đã vốn có. Arggg!!!
Còn về tính cách, nói thế nào nhỉ … Sau này trưởng thành hơn và biết nhiều hơn về Tâm lý học, em sẽ nhận ra rằng mình thực ra không phải là người nhút nhát, mà là người hướng nội. Sẽ mất tương đối thời gian (tôi nghĩ ít nhất cũng phải 7-8 năm) để em khẳng định chắc chắn được điều này nên tôi cũng không muốn giải thích thêm nhiều. Tuy nhiên, một điều cốt lõi em nên biết là, có thể xã hội thường thích tung hô những người hướng ngoại, quảng giao, bạo dạn, nhưng hướng nội là một món quà, tính cách này cho phép con người nghĩ nhiều hơn, nhìn sâu hơn vào một vấn đề, và cũng nhạy cảm hơn với những tổn thương của người khác. Vì vậy, em đừng nghĩ mình phải cố gắng “giấu” đi món quà của mình, hãy học cách chấp nhận nó, giữ gìn nó, và sử dụng nó một cách tốt nhất.
Cùng với học tập và trải nghiệm, em cũng sẽ nhận ra rằng trí tuệ và kỹ năng của con người sẽ thay đổi theo năm tháng. Bộ não của con người vẫn sẽ tiếp tục phát triển, đặc biệt trong những năm tuổi 20. Vì vậy, đừng để những câu nói của người ngoài như: “tiếp thu chậm”, “không thông minh”, hay “chỉ cần cù bù thông minh” … làm ảnh hưởng đến em – chúng thật sự rất vô nghĩa. Thay vào đó, hãy cố gắng tập trung vào đọc sách, luyện kỹ năng ngôn ngữ, tăng cường trải nghiệm thực tế, nói chuyện nhiều với những người hiểu biết. Hãy học ở mọi lúc, mọi nơi, mọi thời điểm trong cuộc đời.
Dear Chi-Chi,
Đừng nghĩ là em phải có bạn trai/người yêu khi các bạn gái khác đều có. Hẹn hò không phải là một cuộc thi, và thẳng thắn nhé, tôi không nghĩ các cô gái tuổi 18-20 hiểu thế nào là “tình yêu đích thực” (nếu nó thực sự tồn tại trên đời). Tất nhiên, có người chầu chực đưa đón, nói chuyện thường xuyên, dắt nhau đi khắp mọi nơi… thì vui hơn là đi đâu cũng một thân một mình. Nhưng tin tôi đi, vài li chè kem, vài lần đón đưa buổi chiều không đáng để đổi lấy nước mắt và sự tổn thương, trừ khi đó là người em thực sự rung động và tin tưởng. Ở tuổi 28, tôi đã chứng kiến rất nhiều bạn bè yêu, chia tay, làm đám cưới, lại chia tay, rồi lại làm đám cưới… và tôi nghĩ, may mắn lớn nhất của con người có lẽ là được yêu và được lấy mối tình đầu của mình – mọi nước mắt, hờn ghen, yêu giận đều chỉ phải dành cho một người mà thôi.
Năm 20 tuổi, trong một chuyến đi du lịch Trung Quốc, em sẽ gặp một cậu con trai người Mỹ gốc Việt. Cậu này, nói thật nhé, hơi “điên” một chút, 22 tuổi nhưng vẫn nhí nhảnh như 12, tiếng Việt thì không biết chỉ biết đọc tên mấy món ăn, nói chuyện tiếng Anh thì làu làu cả 2-3 giờ không dứt, lại còn lấy trộm nhật ký của người khác để đọc xem người ta có viết gì về mình không nữa… Nhưng mà thôi, tôi nghĩ em vẫn nên đối xử với cậu ấy tốt một chút, bởi vì sau này, cậu ấy sẽ chờ em cả 6 năm trời.
Dear Chi-Chi,
Không có một gia đình nào là hoàn hảo cả, và ai cũng có vấn đề riêng của mình. Em đừng nên suy nghĩ quá nhiều hay tìm cách can thiệp vào cuộc sống và lựa chọn của “người lớn”. Có những chuyện em nghĩ là em hiểu hết, nhưng thực ra, em không hiểu chút nào đâu. Vì thế, hãy cứ tận hưởng cuộc sống vô ưu, vô lo của “trẻ con” khi mà em còn có thể.
Ba mẹ có thể không phải lúc nào cũng đúng, nhưng tất cả những gì họ nói, họ làm đều là thực tâm mong điều tốt đẹp nhất đến cho em. Em có thể nhăn nhó, có thể vùng vằng, và có thể chống đối việc nghe những lời giáo huấn. Nhưng chỉ vài năm nữa thôi, em sẽ thấy, người đời có những cách “dậy” em nhanh gọn hơn, đỡ tốn tâm sức hơn, và cũng tàn nhẫn hơn nhiều. Và lúc đó, em sẽ hiểu rằng chỉ có ba và mẹ là hai người duy nhất trên cả thế giới này yêu em bằng một thứ tình yêu vô điều kiện. Không có điều gì hạnh phúc hơn khi biết được mình có một mái nhà để đi về, một bờ vai để nương tựa, một cánh tay để ngã vào – đấy chính là gia đình.
Cuối cùng, hãy dành thật nhiều thời gian bên bà ngoại. Bà thật dễ thương. Và nhà bà thì lúc nào cũng giống như trong truyện “Dưới bóng hoàng lan” của Thạch Lam – vừa thanh, vừa mát.
Tôi chúc em một năm 18 tuổi nhiều niềm vui và trải nghiệm,
Tôi sẽ gặp lại em,
Sớm thôi,
Be Present,
Chi Nguyễn
Sunnie says
Buổi sáng thứ Ba thật vui sau khi đọc lá thư này của chị. Em rất ngưỡng mộ cách chị vượt qua khủng hoảng những năm đầu tuổi 20 mà ai cũng gặp phải, kể cả em. Chúc chị Chi tuổi 28+ sẽ luôn an lành và tràn đầy năng lượng, vẫn luôn hướng nội nhưng lại có thật nhiều ảnh hưởng tích cực đến người khác nhé. <3
Chi Nguyễn says
Cám ơn em nhiều vì những lời động viên chân thành. Bức thư này chỉ gửi cho tuổi 18 thôi, còn những năm 20 sóng gió chị sẽ kể tiếp vào dịp khác 🙂
Vân Le says
Chúc mừng sinh nhật em <3
Chi Nguyễn says
Em cám ơn chị Vân! Em vẫn hay theo dõi Instagram của chị. Có cuốn sách dịch nào mới hay chị nhắn em nha <3
AnAn says
Đọc những dòng này của chị Chi mà thấy cả 1 thời tuổi trẻ nhút nhát, những tháng ngày đi làm tình nguyện vừa vui vừa ý nghĩa. Thấy đằng sau mình hoá ra là một gia đình với tình yêu thương rất lớn. Và nhìn lại mình có 1 thời tuổi trẻ cũng được đấy chứ ^^
Nice day Chi – Chi 🙂
Chi Nguyễn says
Chi-Chi cám ơn bạn. Nhiều lúc mình không biết đã qua thời tuổi trẻ hay chưa nữa 🙂
Ngân says
Chúng em cần những người hướng nội như chị :)) cảm ơn chị Chi!
Chi Nguyễn says
Cám ơn em <3
Phuongthu says
Cảm ơn c vì bài viết ạ. Kể từ khi theo dõi blog của c, e thấy mình học đc những điều nhỏ bé, từng chút một. Đọc đến đoạn c mất 7-8 năm để khẳng định mình là người hướng nội, em lại nghĩ đến mình. Có lẽ e may mắn vì quá trình của em ngắn hơn. Nhưng e không quên quãng thời gian e cứ tự dằn vặt bản thân sao mình kém thế, mình ko làm đc gì, ko quảng giao, ko quen nhiều thầy cô bạn bè, không vào đc clb nào trong trường… đó là những ngày đầu đại học c ạ. Bạn bè hay bảo e là dễ tổn thương. Em cũng hay so sánh mình vs bạn bè, khi nhiều bạn đã ra nước ngoài học, đã đi làm, kiếm đc tiền. Giờ khi đã làm thêm đc 1 vài công việc, gặp và nói chuyện với nhiều người hơn. Em không còn tự mắng mình nữa. E cũng ko cố gắng biến mình thành người khác nữa. Blog của c hay những câu chuyện c kể, một phần nào đó đã có ảnh hưởng tích cực đến e, mặc dù c vs e hoàn toàn không biết nhau :))))))))), vì thế e rất muốn cảm ơn c.
Chúc c 1 ngày làm việc hiệu quả và có thêm nhiều trải nghiệm mới.
Chi Nguyễn says
Cám ơn em đã đọc và comment. Chị vẫn tâm niệm một phần thành công của viết lách là có thể để người đọc thấy mình trong đó, vì thế, chị rất vui khi em thấy nhiều điểm tương đồng giữa chị và em. Về hướng nội, chị nghĩ chị biết mình là người hướng nội từ khi còn nhỏ nhưng thường xuyên giả vờ là hướng ngoại (kiểu denial). Hồi còn sinh viên chị đi làm nhiều, tiếp xúc với phụ huynh cũng tự tin, cũng năng nổ quảng giao lắm nên chị nghĩ là chị có thể “chuyển mình” sang hướng ngoại. Nhưng sau này, khi sống đúng với bản thân rồi chị mới thấy đỡ mệt mỏi hơn ngày trước toàn phải gồng lên để làm một hình ảnh khác. Cám ơn em lần nữa đã dành thời gian đọc bài viết. Chúc em một ngày vui vẻ!
Amy says
Cảm ơn Chi về bài viết thật xúc động! Và mình đã nghĩ lại những năm tháng khó khăn đã qua – cho đến tận bây giờ không biết mình đã vượt qua được những tháng ngày ấy như thế nào. Đó là những tháng ngày kết thúc một ngày lúc 2h sáng, chuông báo thức đặt lúc 5.30, cafe 3 tách mỗi ngày; rồi sau đó là chứng mất ngủ kéo dài 6 tháng, suy giảm trí nhớ, mất tập trung…Sau tất cả, những ngày hiện tại, mình đã được bắt đầu một ngày mới lúc 6h sáng với tập thể dục, ăn sáng, đọc sách, nhâm nhi một tách cafe và sau đó tiếp tục với công việc của mình. Mình biết ơn những khó khăn đã trải qua để mình ngày càng trưởng thành, biết yêu thương, trân trọng cuộc sống hiện tại của mình; chia sẻ thời gian cho gia đình, những người bạn thân thiết; và hoàn toàn không quan tâm tới việc người khác nghĩ gì về mình.
Chúc mừng sinh nhật Chi – Chi! Yêu tất cả những bài biết tràn đầy năng lượng và lan tỏa cảm hứng của bạn!
Chi Nguyễn says
Cám ơn bạn đã đọc bài viết. Chỉ có những người đã vượt qua gian khó mới trân trọng được cuộc sống. Comment của bạn làm mình cảm thấy ấm lòng. Chúc bạn một ngày mới đầy năng lượng!
V says
Chị Chi ơi,
Em xem blog của chị cũng 1 thời gian rồi, có những bài em thích và học được những điều bổ ích nhưng em chưa bao giờ comment. Lần này thì ngoại lệ vì em thấy bài viết này rất dễ thương. Em cũng hay viết thư cho “em”, nhưng là “em” của 1 vài năm sau cơ nên em thấy việc viết cho “em” của nhiều năm trước thật thú vị. Em cũng đã từng lăn tăn vì tính cách hướng nội của mình, cũng từng nghĩ sự nhạy cảm sao mà phiền phức, có phải cứ vui vẻ quảng giao thì đỡ mệt cho mình biết mấy không (dù biết là à thực ra những người mình nghĩ luôn vui vẻ họ cũng có lúc thấy mệt thấy buồn chứ bộ). Nhưng rồi em cũng đã nhận ra rằng tính cách này như chị nói đúng là “món quà” (mà đến bây giờ thỉnh thoảng em vẫn không trân trọng vì mải lo nghĩ đến việc người khác nghĩ gì về mình). Em chỉ nhỏ hơn chị vài tuổi thôi, nên những gì chị viết em đều hiểu và đồng cảm được hết :). À có một điều khác cơ bản đó là chị thích mèo còn em chỉ thích chó thôi haha.
Cảm ơn chị về những bài viết trên blog của chị, em nghĩ nó hữu ích cho rất nhiều người. Em chúc chị có nhiều sức khỏe để làm những việc mình muốn và luôn sống hạnh phúc nhé.
Chi Nguyễn says
Cám ơn em nhiều! Em có thói quen viết thư cho “em” của năm sau thì 10 năm nữa đã có một bộ sưu tập rồi. Chắc chắn có nhiều điều thú vị đây. Nếu 10 năm sau chị vẫn còn viết blog thì chắc chắn sẽ viết bài về trải nghiệm này của em 😀
Tran Nguyen says
Mỗi phút giây tuổi trẻ đều xứng đáng để lưu giữ và nhìn lại 🙂
Chúc tuổi mới nhiều trải nghiệm nhé Chi-Chi ^^
Chi Nguyễn says
Chi-Chi cám ơn bạn nhiều!
Trang says
Chúc mừng sinh nhật chị ^^
Chi Nguyễn says
Cám ơn em <3
Hiếu says
Chị ơi bài viết xúc động quá ạ, em cảm ơn chị.
Chi Nguyễn says
Cám ơn em. Chúc em một ngày vui vẻ!
Bảo Phương says
Tình cờ đọc được bài của chị trong lúc tìm từ khóa “lối sống tối giản”. Từ đó đọc say mê hết tất cả bài của chị. Thật sự ngưỡng mộ chị và em luôn muốn có cách suy nghĩ positive và làm việc một cách khoa học hơn như chị. Cảm ơn chị đã truyền cảm hứng cho em, tiếp thêm động lực cho em không nản chí, không bỏ cuộc. Chúc chị sinh nhật hạnh phúc và an nhiên 🙂
Chi Nguyễn says
Cám ơn em nhiều vì comment dễ thường, chưa có ai dùng từ “mê mệt” để viết về chị nên chị cũng “mê mệt” comment dễ thương này 😀
Giang Phạm says
Đọc bài chị viết em xúc động phát khóc vì nó như chạm tới góc nào đó trong tim em vậy. Cũng không hiểu sao mà càng ngày em lại càng mau nước mắt như thế này 😀 Cảm ơn chị Chi rất rất nhiều ạ. Em chúc chị những điều tốt đẹp nhất, chúc chị luôn mạnh khỏe và be present !!!! Em luôn mong chờ những bài viết dễ thương của chị ạ hihi 😡
Giang Phạm says
Ôi em xin lỗi chị vì cái biểu tượng ở cuối comment trước của em. Em không biết là nó lại được chuyển thành chiếc mặt angry như kia ạ :(((((
Chi Nguyễn says
Haha. Không có sao em. Mặt đỏ dễ thương mà. Cám ơn em đã đọc và comment bài viết nhé <3
Em Hanh says
Chi oi bai viet cua chi y nghia va xuc dong qua a! Em doc ma thay tham thia vo cung!
Chi Nguyễn says
Cám ơn Hạnh em <3
Mark Tuyen says
Chị ơi chị viết hay quá ấy. Liệu em có thể đăng lại bài viết của chị trên 1 blog khác và đặt tác giả, liên kiết tới blog của chị được không ạ?
Em cảm ơn chị.
Chi Nguyễn says
Chào em, em có thể đăng lại bài viết và trích dẫn đầu và cuối bài như sau: “Đây là bài viết sưu tầm từ blog The Present Writer. Tác giả: Chi Nguyễn. Link bài viết gốc: https://thepresentwriter.com/gui-toi-18/“
Yen Nguyen says
Thực sự e biết đến chị cũng rất tình cờ vào thời gian chuẩn bị prom cho clb, hồi í e rất ấn tượng với c, rồi một lần gần đây lại đọc được một bài viết của chị viết về 1 chị cùng trường, em thấy rất hay, tìm hiểu dần dần thì lại biết được c chính là người e ấn tượng và muốn tìm kiếm trước đây ;)) Sau lại tìm được cái blog này của chị, đọc bài viết này e cũng thấy có gì đó giống mình quá. Có một thời gian dài e tìm hiểu nhiều về tính cách của mình, e muốn biết liệu mình có phải là người hướng nội hay không vì em cũng không nhanh nhẹn lắm và chính mẹ em cũng hay nói về vấn đề này. Hình như bị nói quá nhiều cũng làm e thay đổi và hoạt bát hơn khi lên đại học, và đã có nhưng lúc một vài người bạn của e nghĩ là em hơi tăng động 🙂 Nhưng dần dần sau đó thì e nhận ra hình như đó chỉ là những gì mà e cố thể hiện ra cho mọi người thấy, và dường như sau đó e lại có đôi chút thu mình lại. Và thực sự có những lúc e vô cùng băn khoăn khi làm những bài trắc nghiệm tính cách vì gần như những đáp án trả lời trong đó e không hoàn toàn nghiêng về đáp án nào cả và khi cho ra được kết quả cuối cùng e cũng không cảm thấy thực sự hài lòng vs nó. Chị có thể chia sẻ hơn về cách chị nhận biết được tính cách thực sự của mình hơn trong các bài viết sau đó được không ạ?
Ah e quên mất, chúc mừng sinh nhật c ^ ^ em đọc bài này hơi muộn hì, chúc c tuổi mới luôn vui vẻ, hạnh phúc và gặt hái được nhiều thành công hơn nữa với công việc hiện tại, e rất rất mong được đọc thêm nhiều bài viết như thế này của chị trong thời gian sắp tới ạ 😀
Chi Nguyễn says
Cám ơn em nhiều! Đọc email của em thì chị thấy em cũng có nhiều điểm giống chị, tức là nhanh nhẹn, hoạt bát bên ngoài, nhưng lại hay quat sát, thu mình bên trong. Có nhiều trắc nghiệm để xem mỗi người là hướng nội hay ngoại, nhưng cơ bản vẫn là mình cảm thấy như thế nào. Đối với chị, cách phát hiện rõ nhất là trong giao tiếp với người khác. Đối với (đa phần) người hướng ngoại, nói chuyện càng nhiều, giao tiếp với càng nhiều người lạ sẽ cho họ năng lượng (điển hình như anh chồng chị đang mệt mà ra ngoài gặp người nói chuyện là như được uống liều thuốc tăng lực ngay). Còn (đa phần) người hướng nội thì càng gặp và nói chuyện với nhiều người thì càng cảm thấy năng lượng bị cạn kiệt nên cuối ngày/cuối tuần phải có thời gian riêng mình để nạp năng lượng.Em cứ trải nghiệm và cân nhắc xem điều gì đúng hơn với mình. Nhưng hoàn cảnh bên ngoài cũng có tác động lớn đến xu hướng tính cách của con người nữa.
Yen Nguyen says
Vâng e cảm ơn c 😀 nếu thế thì e nghĩ mình kiểu trung tính ấy c ạ. Mà có kiểu đó ko c? Đôi khi lâu lâu e lại thích đk nói chuyện vs người khác, những lúc đó thì thực sự rất có động lực để nói, mà là phải gặp đúng người e mới như thế ạ, nhiều lúc e cũng cảm giác đỡ du ngủ bản thân nhưng sau đó e cũng lại muốn có không gian cho riêng mình í ạ.
Yen Nguyen says
Ah c ơi c e mình cùng vừa cùng clb lại cùng trường đó c ạ hihi Nghe c nói về đợi Tiếng Anh đại cương mà e nhớ thời gian ở FSD quá, khi e lên FMT rồi thực sự e có chút quyến luyến thời gian mới lên đại học quá chứ không bận bịu và áp lực như bây giờ :((
Xuan Ngo says
Cám ơn chị Chi rất nhiều ạ. Blog của chị thật đúng lúc đối với em và em thấy rất đồng cảm và nhẹ nhõm hơn nhiều khi giải quyết những khó khăn của mình . Em cũng rất thích giọng viết của chị ở bài này nữa, rất gần gũi . Em sẽ luôn theo dõi và ủng hộ chị ạ !
Chi Nguyễn says
Cám ơn em nhiều! Chị rất vui vì em thấy bài viết hữu ích
Thuy says
Cảm ơn chị Chị nhé. Đoc thu của chi mà như thư gửi cho em, rất giống luôn ý. Em muốn in bức thư này ra và đọc mỗi ngày để tự thấy bản thân mình là một món quà