“Mini Posts” là chọn lọc các bài viết ngắn được yêu thích nhất trên Facebook và Instagram của blog (dựa trên lượt like, comment, share). Mục đích của “Mini Posts” là đồng hành với các bài viết chính trên blog và cập nhật cuộc sống hàng ngày của tác giả Chi Nguyễn.
Mini Post #5 tổng hợp các bài viết ngắn trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, đọc sách, và viết lách sau chuyến đi dài 4 tháng của tôi (23/3/2017 – 7/5/2017). Bài viết này bao gồm 1 câu chuyện liên quan tới Chủ nghĩa tối giản, 1 giới thiệu về Ted Talks, 2 bài review sách, và kỷ niệm cầu hôn của tôi.
Ngày 23/3/2017
Minimalize vs. Declutter
Hôm rồi tôi đến nhà một người bạn gái. Nhà chỉ có hai vợ chồng trẻ, chồng làm công sở, vợ đi dạy tiếng Anh 2 buổi/tuần và đi làm thêm 2 buổi/tuần ở một nhà hát kịch, chưa có con. Bạn rất quan tâm đến Chủ nghĩa tối giản và muốn tôi nói thêm về cuộc sống với ít đồ đạc. Vậy là, chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau trên… giường của vợ chồng bạn bởi vì đó là nơi duy nhất còn một ít mặt phẳng trống để ngồi.
Toàn bộ phòng ngủ được “bao trùm” bởi quần áo, giày dép từ trên nóc tủ đến dưới sàn nhà, ngăn kéo nào cũng ì ạch đồ như chực muốn bung ra, để đi từ cửa đến bàn phấn trang điểm phải dẫm lên không biết bao nhiêu đồ lót, sách truyện, chăn màn… Ngay ngoài phòng ngủ là căn bếp ngập lên bát đũa, nồi niêu, cốc tách chưa rửa. Phòng khách thì vô cùng chật chội với 2 cái xe đạp địa hình, 2 ghế sô-pha, 1 bộ bàn ghế làm việc công sở, kệ để tivi, và một cái bàn nước đầy tạp chí cũ và cốc tách uống dở. Trong không gian như thế, tôi nói với bạn về lợi ích của việc bỏ bớt đồ đạc và sống một cuộc sống đỡ nặng nề, lo toan vì vật chất. Bạn gật gù bảo là ý tưởng rất hay nhưng bạn không thể thực hiện được vì nhiều lý do khách quan. Bạn nói là nhà bạn quá chật, để đồ gọn đến mấy rồi cũng lại thành bừa, nhà lại chỉ có 1 ô cửa số bé tí teo không lấy được ánh sáng mặt trời nên phải có thêm đồ đạc nhiều màu sắc để trang trí, lại thêm việc bạn làm ở nhà hát kịch nên phải lưu cữu trong nhà những bộ đồ biểu diễn to tướng không biết để đâu…
Tất cả những điều bạn nói đều đúng, mỗi một người, mỗi một hoàn cảnh đều có cái khó riêng trong việc tối giản hoá cuộc sống: nhà chật, thiếu sáng, công việc không cho phép, con còn nhỏ, ở cùng bố mẹ chồng… Vì vậy, suốt những năm qua khi sống theo Chủ nghĩa tối giản, tôi chưa bao giờ thúc ép bất kỳ ai theo lối sống này. Mặc dù là một phong cách sống tuyệt vời, nó có thể chưa phù hợp với bạn ở hoàn cảnh hiện tại, thói quen hiện tại, và con người của bạn hiện tại. NHƯNG điều đó không có nghĩa là bạn cho phép mình và gia đình sống một cuộc sống bừa bãi. Không có một lý do nào ngoài LƯỜI BIẾNG có thể lý giải việc quần áo bẩn không giặt, quần áo sạch không gấp, bát đũa ăn rồi không rửa ngay, sàn nhà bẩn không lau, cơm ăn dở không đậy lại … Đây là những việc cơ bản một người trưởng thành cần làm để đưa chất lượng cuộc sống của mình lên trên mức tối thiểu. Vì vậy, tôi nói với bạn mình là thay vì bạn nghĩ có nên sống TỐI GIẢN (minimal) hay không, hay nghĩ đơn thuần là làm sao để bắt đầu sống GỌN GÀNG (clutter-free) trước. Cố gắng tập cho mình thói quen dọn dẹp nhà cửa thường xuyên, cất ngay đồ về chỗ cũ khi dùng xong, ăn xong bữa nào rửa chén bát ngay bữa đó, quần áo mặc xong treo lên ngay, sàn nhà bẩn chỗ nào lấy khăn ẩm lau luôn chỗ đó… Chỉ khi có thói quen dọn dẹp thường xuyên, bạn mới chạm tay đến tất cả đồ đạc mình sở hữu. Từ đó, mới nghĩ ra được cái nào nên giữ, cái nào nên bỏ để bắt đầu tối giản dần đồ đạc được. Đây thực sự là một quá trình!
Nghe vậy, bạn tôi nói: “Vợ chồng mình không lười, chỉ BẬN quá thôi”. Bạn bảo chồng bạn ngày nào 5 giờ chiều cũng đã về nhà nhưng hay mệt, chỉ muốn ăn, nằm xem tivi, rồi đi ngủ; bạn thì có nhiều thời gian rảnh ở nhà hơn nhưng nấu đồ ăn cả ngày rồi chẳng muốn rửa bát nữa; cuối tuần thì hai vợ chồng phải đi chơi rồi đến nội, ngoại. Tôi hỏi: “Cậu nghĩ là mình bận quá không dọn nhà được HAY vì nhà nhiều đồ phải dọn quá khiến vợ chồng cậu lúc nào cũng cảm thấy bận rộn, mệt mỏi?”. Bạn nghĩ một lúc rồi nói rằng bạn không biết nhưng vợ chồng bạn đã lần lữa việc sinh con vài năm nay vì cứ nghĩ đến nhà cửa bừa bộn, chật chội, bí bức là ngại không muốn có con. Tôi thật sự rất buồn khi nghe điều này, nhà chật có thể không phải là lựa chọn, nhưng để nhà bừa bộn hay không hoàn toàn nằm trong tay mình, tại sao có thể để đồ đạc vô tri vô giác kiểm soát hạnh phúc, hành vi, tương lai của mình đến mức như thế? Trước khi ra về, tôi nói với bạn rằng không có một đứa trẻ nào biết cách sống ngăn nắp, làm chủ cuộc sống của mình nếu sinh ra và lớn lên trong một môi trường bừa bãi, thiếu kiểm soát; nếu bạn muốn có tương lai tốt cho con cái, phải thay đổi ngay hôm nay.
*** Dọn dẹp thực sự không khó, nó chỉ là sự kết hợp giữa thói quen và tính kỷ luật – cả hai điều này đều có thể có được qua rèn luyện hàng ngày. Đây là link ảnh Before & After của 2 tiếng buổi chiều tôi dọn đồ lại sau 4 tháng đi du lịch (đúng vậy, nhà tôi cũng có thời điểm bừa bộn như thế này đấy!). Tôi có thể để đồ nằm đó rồi đi nghỉ xả hơi, vài tuần sau mới dọn, hay cần đồ gì thì cứ bới móc ra đồ ấy dùng tạm, khi nào rảnh dọn sau — nhưng không, tôi luôn dọn dẹp hết tất cả đồ đạc trong vòng 1-2 ngày sau khi về nhà. Và bạn biết không? Dọn dẹp cũng là một thú vui đấy
Ngày 27/3/2017
Muốn thành công hơn? Hãy thay đổi ngôn ngữ cơ thể của bạn!
Trong bài thuyết trình nổi tiếng trên Ted Talks: “Your body language may shape who you are” (hơn 11 TRIỆU views trên YouTube!), nhà nghiên cứu về Tâm lý học xã hội Amy Cuddy (Đại học Harvard) nhấn mạnh tầm quan trọng của ngôn ngữ cơ thể. Dựa vào kết quả nghiên cứu khoa học và trải nghiệm thực tiễn, Tiến sĩ Cuddy kết luận rằng tư thế (đứng, ngồi, nói chuyện với người đối diện) có ảnh hưởng đến não bộ chỉ huy mức độ tự tin của con người, từ đó dẫn đến thành/bại trong những tình huống nhiều áp lực (ví dụ: xin việc, thương lượng kinh doanh, phỏng vấn học bổng…).
Khi đặt mình trong tư thế “quyền lực” như dang rộng tay, chân, mặt hướng thẳng, con người thường cảm thấy tự tin hơn, mọi suy nghĩ và hành động cũng có xu hướng thông suốt hơn. Ngược lại, khi đặt mình vào những tư thế co cụp, vắt chân chéo, lấy tay ôm thân người, để tay che mặt…, con người thường cảm thấy yếu thế, thiểu tự tin, hay e dè, thiếu quyết đoán. Chính những tư thế và ngôn ngữ cơ thể này quyết định cách chúng ta nhìn nhận về khả năng của bản thân mình và thể hiện ra trước người đối diện. Vì vậy, Tiến sĩ Cubby khuyên mọi người trước khi bước vào một tình huống nhiều áp lực, hãy cố gắng tìm một chỗ riêng tư (ví dụ: W.C.) để mở rộng chân, tay, nhìn thẳng, cười… cảm thấy tràn đầy năng lượng, tự tin để bước vào “cuộc chiến”. Một việc làm rất nhỏ như vậy thôi cũng có thể thay đổi tỷ lệ thành công của bạn chỉ trong chớp mắt.
Đây là một bài nói chuyện vô cùng thuyết phục và thú vị (cả về mặt học thuật lẫn ứng dụng). Dù có tin hay không tin vào kết quả nghiên cứu của Cuddy, tôi khuyên tất cả mọi người, đặc biệt là những người trẻ mới ra trường cần tìm việc, xem video này và thử nghiệm ngay hôm nay. (Link)
*** Ngay từ khi mới đến Mỹ và học chung lớp với nhiều người đến từ các quốc gia và nền văn hoá khác nhau, tôi đã nhận ra tư thế ngồi, nói chuyện, và ngôn ngữ cơ thể của những người đến từ Châu Á, đặc biệt là phụ nữ, trông thường thiếu tự tin hơn rất nhiều những người đồng lứa ở phương Tây. Tất nhiên, không phải ai cũng giống ai và cũng không thể quy cho tất cả hành vi là thiếu tự tin. Nhưng đa phần phụ nữ Châu Á (trong đó có chính tôi!) thường là vắt chân, khoanh tay, hỏi gì thì giơ tay phát biểu, nói năng rất hay cho tay lên che miệng, nói nhỏ và nói nhanh (nhất là khi hồi hộp). Tư thế này nhìn qua có thể là duyên dáng, dịu dàng, nhỏ nhẹ, thướt tha, nhưng cũng thể hiện phần nào sự thiếu quyết đoán, thiếu tự tin, thậm chí có phần yếu đuối. Trong vài năm trở lại đây, tôi cố gắng thay đổi tư thế của mình rất nhiều, như ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng, không co cụm mà mở rộng hai cánh tay khi nói chuyện với người đối diện hoặc phát biểu trước đám đông, nói to, rõ ràng, và chậm hơn. Mặc dù vẫn còn phải luyện tập rất nhiều (vì những thói quen hình thành từ nhỏ rất khó để bỏ hoàn toàn) nhưng tôi cảm thấy mình tự tin hơn RẤT nhiều so với hai năm trước. Nếu không có nguồn năng lượng mới, tự tin vào bản thân mình hơn, chắc chắn tôi sẽ không vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân để viết blog này.
Ngày 20/4/2017
Book Review: To Kill a Mockingbird (Giết Con Chim Nhại) – Harper Lee
Từ nhỏ đến lớn, không biết bao nhiêu lần tôi nghe tên cuốn tiểu thuyết nổi tiếng này nhưng không hiểu tại sao chưa một lần cầm lên đọc. Mãi đến 2 tuần trước, khi mua Kindle mới, tôi mới đọc được bản ebook của cuốn sách này (bằng tiếng Anh). Ban đầu tôi cũng chỉ định đọc chơi buổi sáng 10 phút trước khi ra khỏi giường, buổi tối 10 phút trước khi đi ngủ. Nhưng sách hấp dẫn đến mức tôi không thể nào rời mắt ra được, đọc từ trên giường ngủ đến bàn ăn sáng, đọc trên xe buýt, đọc lúc đi bộ, cứ lúc nào nghỉ giữa giờ làm việc là tôi lại đọc. Đây có lẽ là một trong những cuốn tiểu thuyết hay nhất, nêú không muốn nói chính là cuốn tiểu thuyết hay nhất, tôi từng đọc.
Câu chuyện xoay quanh những sự kiện xảy ra ở một thị trấn nhỏ miền Nam nước Mỹ vào những năm 1930s, dưới con mắt nhìn của một cô bé có tên là Jean Louise “Scout” Finch. Khi bắt đầu câu chuyện, Scout mới 6 tuổi và khi kết thúc câu chuyện, cô bé khoảng 8 tuổi. Ban đầu, mạch truyện tập trung vào lần đầu tiên Scout đến trường, những trò chơi của cô bé với anh trai và một cậu bé gần nhà, sự “tò mò” của cả 3 đứa trẻ về người hàng xóm bí hiểm – có cảm giác giống như cách kể chuyện trẻ con trong cuốn “Tốt-tô-chan, cô bé bên cửa sổ” của Nhật. Nhưng càng về sau, câu chuyện càng hấp dẫn hơn và sâu sắc hơn với những biến cố trong thị trấn và trong gia đình Scout khi bố em, Atticus Finch, đồng ý làm luật sư biện hộ cho một người da đen. Nếu như “Tôt-tô-chan” là cái nhìn trong sáng vào thế giới dễ thương, trìu mến thì “Giết con chim nhại” cũng là cái nhìn trong sáng nhưng vào một thế giới đầy bất công, phân biệt chủng tộc, đầy oan trái. Cuốn sách đưa người đọc đến rất nhiều cung bậc cảm xúc, hài bước có, xúc động có, hồi hộp có, mà giận dữ cũng có. Mạch truyện nhanh, dồn dập, hấp dẫn khiến người đọc khó dứt khỏi chương sách.
Điểm cộng của cuốn sách là tài dẫn dắt câu chuyện vô cùng tài tình của tác giả Harper Lee. Có rất nhiều tình tiết được “cài cắm” từ đầu đến cuối với nhiều nút thắt để tăng tính hấp dẫn cho câu chuyện. Đây là một trong những lần đọc sách mà tôi phải lắc đầu (trong vui vẻ) để khẳng định là mình sẽ không bao giờ viết được một cuốn sách giả tưởng ở trình độ như thế này.
Điểm trừ của cuốn sách thực ra vốn là một điểm cộng. Nếu đọc sách bằng tiếng Anh, chắc chắn bạn đọc sẽ nhận ra tác giả cố tình viết sai chính tả hay sai ngữ pháp ở nhiều điểm để thể hiện âm giọng người sống ở miền Nam nước Mỹ và thói quyen nói chuyện của cô bé 6-8 tuổi Scout. Nhưng tôi không chắc là bản tiếng Việt có thể thể hiện được hết sự tinh tế này — ít nhất là khó có thể bằng bản gốc. Ngoài ra, để đọc sách một cách thấm thía thì người đọc phải có ít nhiều kiến thức về Nội chiến ở Mỹ và lịch sử của nạn phân biệt chủng tộc ở miền Nam — vì vậy, độc giả nước ngoài có thể sẽ thấy vài đoạn hơi khó hiểu.
Nhìn chung, đây thực sự là một kiệt tác mà tôi nghĩ ai cũng nên đọc một lần trong đời. Sách được đưa vào thành giáo khoa ở hầu hết các trường học ở Mỹ.
Ngày 29/4/2017
Book Review: #GirlBoss – Sophia Amoruso | Bàn về The Intern & The Kafe
Giữa năm 2014, khi cuốn tự truyện #GirlBoss (Sếp Nữ) của Sophia Amoruso về quá trình cô từ một thiếu niên sống nổi loạn, trộm cắp, nay đây mai đó, trở thành CEO của Nasty Gal – một thương hiệu bán lẻ thời trang hàng trăm triệu đô la, khắp nơi mọi người nói về cuốn sách này. Cuốn sách lập tức trở thành “best seller”, nhận được giải thưởng về sách dành cho kinh doanh, và cho đến tận ngày hôm nay, vẫn được bày ở vị trí đẹp nhất của các hiệu sách ở Bắc Mỹ. Tuy nhiên, gần 3 năm qua, tôi chưa hề có ý định đọc cuốn sách này. Vì quỹ thời gian đọc sách ngoài chuyên ngành không có nhiều, tôi rất kén sách đọc. Đặc biệt đối với tự truyện, tôi thường phải xem kỹ giới thiệu, đọc thử vài chương, nếu cảm thấy có liên hệ và đồng cảm với câu chuyện của tác giả thì mới quyết định đọc cả quyển. Một cuốn sách về cô gái tuổi teen nổi loạn và nghệ thuật kinh doanh? – có vẻ như không phù hợp với tôi ở thời điểm đó.
⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀
Đến năm 2016, khi Nasty Gal tuyên bố phá sản, Sophia Amoruso rời chức CEO một năm trước đó và đối mặt với hôn nhân đổ vỡ, cả cộng đồng đọc lẫn kinh doanh chao đảo: “Vì đâu nên nỗi?” Mới 1 năm trước, Nasty Gal còn được đánh giá là một trong những doanh nghiệp phát triển nhanh nhất, tiềm năng nhất nước Mỹ và Sophia Amoruso còn đang trên đà viết tiếp cuốn sách thứ hai. Tại sao đế chế của Nasty Gal lại sụp đổ nhanh đến vậy? Rất nhiều bài báo kinh tế đã phân tích lý do thành, bại của Nasty Gal – tôi sẽ không bàn thêm ở đây. Nhưng đây là một case study về kinh doanh rất hay mà tôi nghĩ bạn nào học MBA hoặc muốn mở doanh nghiệp riêng rất nên tìm hiểu.
⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀
Gần như cùng thời điểm, CEO Đào Chi Anh của chuỗi cửa hàng The Kafe tại Việt Nam rời vị trí lãnh đạo và đến mấy tháng trở lại đây, tin về The Kafe cũng đóng cửa ngập tràn trên báo mạng. Đây là một tin khá buồn đối với tôi vì The Kafe-Điện Biên Phủ là nơi có nhiều kỷ niệm của cả hai vợ chồng, chúng tôi ghé đếm quán nhiều lần mỗi khi về Việt Nam. Đọc những dòng tâm sự của chị Chi Anh về khởi nghiệp, tôi chợt nghĩ đến Sophia Amoruso. Và cuối cùng, sau 3 năm, tôi cũng cầm lên cuốn #GirlBoss vào tuần trước.
⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀
Cuốn sách bắt đầu bằng một chương có tên là “Introduction to Introduction” (Mở đầu cho Mở đầu) là chương giới thiệu mới của Sophia Amoruso khi sách tái bản (cõ lẽ vào khoảng năm 2015-đầu 2016, khi Nasty Gal mới bắt đầu có dấu hiệu không ổn định và Sophia Amoruso mới kết hôn). Trong chương này, tác giả cập nhật những vấn đề của mình và của doanh nghiệp từ sau khi xuất bản cuốn sách lần đầu. Với giọng văn thẳng thắn, chân thành, Sophia Amoruso nhấn mạnh là mình còn rất nhiều điều phải học, bản thân cô hay cuốn sách không phải hoàn hảo nhưng tin là cuốn sách có thể hữu ích, dù ít hay nhiều, cho những người muốn làm “sếp nữ”. Tôi nghĩ đây là một chương mở đầu cần thiết để cân đối lại những điều chia sẻ trong cuốn sách so với thực tế và làm cho cách vào đề trở nên khiêm tốn hơn, chừng mực hơn ban đầu.
⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀
Càng đọc #GirlBoss, tôi càng thấy nó gần với câu chuyện trong bộ phim “The Intern” (Thực tập sinh) – phim kể về một người đàn ông lớn tuổi đi làm thực tập sinh cho một thương hiệu thời trang mới nổi. CEO của hãng thời trang là một cô gái trẻ chừng 28-33 tuổi, bắt đầu công ty chỉ từ bán quần áo tự chụp và style lên mạng. Trong chưa đầy 1 năm, công ty đã phát triển chóng mặt, có hàng trăm nhân viên, nhà xưởng rộng lớn, định giá ngày càng tăng đến hàng trăm triệu đô la. Nhìn qua có vẻ thấy rất tuyệt vời nhưng bên trong, cô CEO trẻ chịu không biết bao áp lực ở cả công ty lẫn gia đình, cảm thấy cô đơn và lạc lõng ngay chính ở nơi mình sáng lập ra. Thành công đến quá nhanh dễ dẫn tới mất kiểm soát – một bài toán khó cho các start-up, đặc biệt khó hơn đối với chủ doanh nghiệp là nữ giới. Đây là một bộ phim rất hay về quản trị kinh doanh và về tình người.
⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀
Trở lại với #Girlboss, tôi nghĩ đây là một cuốn sách thú vị nhưng không thực sự hợp với tôi. Đúng như suy nghĩ của tôi ban đầu, cuốn sách này dường như viết cho những bạn trẻ còn đang trong thời kỳ “nổi loạn”, chưa tìm thấy bản thân, sống hơi khác người, và có đam mê kinh doanh lớn. Nếu bạn thuộc một trong những nhóm này, tôi tin bạn sẽ rất thích #GirlBoss. Nhưng với một người đã qua tuổi nông nổi và đang hướng tới một lối sống bình ổn hơn, tôi cảm thấy bất an khi đọc cuốn sách này. Kể cả khi chưa hay biết về chuyện Nasty Gal phá sản hay Sophia Amoruso đổ vỡ hôn nhân, tôi cũng đã cảm thấy cuốn sách thiếu đi một cái gì đó về tình cảm ngoài công việc, về gia đình, về những nền tảng lâu bền để cân bằng cuộc sống. Tôi đánh giá cao và trân trọng tài năng và nỗ lực của Sophia Amoruso để xây dựng thương hiệu start-up, nhưng tôi nghĩ nếu cô ấy viết cuốn sách này sau khi trải qua sóng gió của phá sản và ly dị thì chắc chắn sách sẽ hay và đa chiều hơn nữa.
⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀
Tôi không biết chị Chi Anh đã xem The Intern hay đọc #Girlboss bao giờ chưa nhưng qua những gì chị chia sẻ trên trang cá nhân và trên báo, tôi nghĩ chị Chi Anh sẽ thấy một phần của mình trong các “sếp nữ” ở hai câu chuyện phía trên. Nếu chị Chi Anh viết sách về quá trình khởi nghiệp và khó khăn/cơ hội sau khi dời The Kafe, cân bằng giữa làm ăn kinh tế và công việc gia đình, tôi nghĩ sẽ rất đáng để đọc. Chung quy lại, làm “sếp nữ” không phải là dễ dàng, thành công đến nhanh nếu không kiểm soát tốt, cũng sẽ mất rất nhanh; khủng hoảng trong công việc dễ đi liền với rạn nứt trong gia đình. Phụ nữ phải làm gì để để cân bằng cuộc sống khi ở vị trí lãnh đạo? Câu trả lời hy vọng sẽ có trong tương lai gần.
Ngày 7/5/2017
Những ngày cuối tháng 4, đầu tháng 5 được biết đến với người làm nghiên cứu về Giáo dục tại Mỹ là thời gian diễn ra một hội thảo đầu ngành, có tên là AERA (American Education Research Association). Còn đối với riêng chúng tôi, đây là thời gian kỉ niệm lần Joe cầu hôn tôi ở Chicago (tháng 4/2015).
Thời đó, chúng tôi còn ở hai đầu nước Mỹ, mỗi lần muốn gặp là phải bay tới hai chặng mới đến được chỗ nhau. Vì vậy, tôi thường dùng thời gian đi hội thảo ở thành phố khác (thường ở giữa hai đầu Nam-Bắc) để gặp Joe. AERA 2015 ở Chicago là một trong những lần như thế. Ai đã từng nộp bản thảo hay thuyết trình ở AERA thì cũng biết hội thảo này có tính cạnh tranh rất cao, và vì thế, thường xảy ra các cuộc tranh luận kiểu “cutthroat” giữa các học giả. Sau khoảng 2-3 ngày liên tục ngồi nghe và tranh luận trong môi trường như thế, đầu óc con người cũng thường trở nên sắc nhọn, thực tế, luôn sẵn sàng đặt ra những câu hỏi hóc búa cho mọi vấn đề (một chi tiết tưởng chừng không liên quan nhưng có ảnh hưởng lớn đến diễn biến câu chuyện sau này 😂).
Sáng hôm đó, tôi có hẹn với một giáo sư để bàn công việc nên ra ngoài từ sớm. Sau cuộc hẹn, tôi đến gặp Joe ở trung tâm thành phố, không quên mang theo hộp giấy đựng mấy cái bánh còn thừa từ bữa sáng. Chúng tôi đi bộ quanh dòng sông Chicago, đi qua nhiều dãy phố cổ, ngắm rất nhiều du thuyền. Trong suốt chuyến đi, tôi nói (luyên thuyên) rất nhiều, về cuộc hẹn với giáo sư, về đồ ăn sáng, về hội thảo, về kế hoạch trong ngày… trong khi Joe hầu như im lặng (mặc dù thường ngày anh ấy rất thích nói). Cuối cùng, chúng tôi dừng lại ở một công viên cây xanh nhỏ, yên tĩnh, nhìn ra bến đỗ thuyền. Bên bộ bàn ghế gỗ ngoài trời, tôi lăng xăng chụp ảnh hoa cỏ, còn Joe lẳng lặng ăn hết số bánh thừa tôi mang đi từ sáng. Được một lúc, tôi ngồi lại xuống ghế, lúi húi cất đồ vào túi. Tôi vừa quay lưng lại thì đã thấy Joe cúi xuống, tay cầm một chiếc nhẫn, hỏi với giọng hồi hộp: “Will you marry me?” (Em sẽ lấy anh chứ?) Đây là một trong những khoảnh khắc khó quên nhất mà cũng khó nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Có lẽ vì có quá nhiều cảm xúc và suy nghĩ đến cùng một lúc, tôi không còn tâm trí để ghi nhớ mọi chi tiết của khoảnh khắc ấy, tất cả bây giờ đều mơ hồ, lung linh, ảo ảnh.
Thông thường ra mà nói, trong trường hợp như thế này, các cô gái sẽ nhảy cẫng lên nói “Có” hoặc cúi mặt xuống, thở dài nói “Không”. Nhưng vấn đề là tôi thuộc tuýp người luôn có những hành động và suy nghĩ “khác lạ” (từ của mẹ tôi), nhất là trong những thời khắc quan trọng 😅. Và vì tôi mới đi ra từ một cuộc hội thảo “cutthroat”, dưới đây là phản ứng của tôi với lời cầu hôn: (dịch từ tiếng Anh)
⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀
. Tôi: Anh có thể kể ra 3 lý do tại sao em NÊN lấy anh được không?
. Joe: …. Em nên lấy anh là vì anh yêu em, anh làm cho em hạnh phúc, và vì chúng ta bổ sung cho nhau, làm cho nhau tốt lên
. Tôi: (Gật đầu) Anh có thể kể ra 3 lý do tại sao em KHÔNG NÊN lấy anh được không?
. Joe: Không nên á? Không có lý do gì cả. Chúng ta hoàn hảo mà.
. Tôi: Không, làm gì có hoàn hảo tuyệt đối. Chắc chắn phải có một điểm nào đó… Anh nói đi.
. Joe: Ừm… Em không nên lấy anh vì anh chưa hoàn toàn trưởng thành, vì anh không biết tiếng Việt, và vì em quá thông minh cho anh [Khổ thân Joe-y 😂]
. Tôi: (Cười) Em có 2 điều kiện để kết hôn, đó là …. và …. [Đoạn này xin phép giữ bí mật]. Anh có đồng ý không?
. Joe: Anh đồng ý. Em sẽ lấy anh chứ?
. Tôi: Có, em sẽ lấy anh (Cười toe toét)
⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀⠀
Đọc đến đây bạn đọc có thể nghĩ rằng tôi không chỉ là một người thiếu lãng mạn mà còn có phần xấu tính nữa. Và đó là sự thật. Kể từ khi chúng tôi mới quen nhau, Joe luôn là người tình cảm hơn, lãng mạn hơn, và tin tưởng hơn vào tương lai của chúng tôi. Tôi là người nhạy cảm hơn và giàu cảm xúc hơn, nhưng (có lẽ vì làm khoa học) tôi cũng hay hoài nghi về sự thật và thường xuyên đặt những câu hỏi “khác lạ” để lật lại vấn đề. Và vì chồng tôi đã quá quen với cách suy nghĩ và hành xử của tôi trong những tình huống kiểu như thế này, anh ấy biết chắc tôi sẽ không bao giờ nói “Có” hoặc “Không” một cách dễ dàng. Mỗi lần nhắc lại kỷ niệm cầu hôn này, anh ấy lại cười và nói (bằng tiếng Việt): “Ối giờ ơi em ơi!” 🤣
Be Present,
Chi Nguyễn
*** Vui lòng đọc kỹ yêu cầu về Bản Quyền-Cộng Tác trước khi sao chép hoặc trích dẫn nội dung và hình ảnh của blog
Trangg says
Câu chuyện cuối cùng của chị rất vui vẻ nhẹ nhõm đủ để em kết thúc màn “điểm tin buổi sáng” hôm nay của mình chị ạ ^^ Em cảm ơn chị vì bài viết (as usual :* ) và chúc chị ngày mới an lành!!
Chi Nguyễn says
Cảm ơn em! Vinh dự quá được có tên trong mục “điểm tin buổi sáng” 🙂
Ngan Nguyen says
Hihi. Tình cờ e cũng đọc được bài của chị như 1 điểm tin buổi sáng tuyệt vời với em… Em cảm ơn chị Chi rất nhiều qua các bài viết ạ! Em la subcriber của chị lâu r đấy nhé.. hihi
Đọc khá nhiều tuy nhiên chưa có dịp comment. Câu chuyện cuối cùng của anh chị tiếp thêm sức mạnh và niềm tin cho em rất nhiều ạ.. Em chúc anh chị luôn hạnh phúc, em sẽ luôn chờ đợi các bài viết tinh chất của chị.. cảm ơn chị và yêu chị nhiều <3 <3
Chi Nguyễn says
Cảm ơn em nhiều! Comment của em cũng là điểm sáng buổi sáng nay của chị 🙂
Thu Phuong Pham says
Câu chuyện của bạn đáng iu quá! Hihi, trùng hợp vì ngày 7/5/2017 là sinh nhật tuổi 30 của mình! ( đọc qua tưởng vợ chồng bạn cầu hôn ngày đó luôn! Hihi)
Chúc hai bạn mãi hạnh phúc nhé!