“Mini Posts” là chọn lọc các bài viết ngắn được yêu thích nhất trên Facebook và Instagram của blog (dựa trên lượt like và comment). Mục đích của “Mini Posts” là đồng hành với các bài viết chính trên blog và cập nhật cuộc sống hàng ngày của tác giả Chi Nguyễn.
Mini Post #4 tổng hợp các bài viết ngắn trong thời gian tôi “xê dịch” giữa nhiều thành phố tại Việt Nam và Mỹ (3/2/2017 – 21/3/2017)
Ngày 3/2/2017
Hôm nay tôi mới có dịp ghé lại trung tâm thương mại Vincom ở Bà Triệu. Bao kỷ niệm năm nao trở về bồi hồi trong ký ức 😆. Ngày xưa Vincom là tụ điểm hẹn hò sang chảnh nhất của hội học trò chúng tôi – cái thời mà rạp chiếu phim trên tầng 6 còn có tên là Megastar và Boo còn là cửa tiệm bé tí teo bán áo phông với ván trượt. Tôi còn nhớ những buổi chiều lang thang trong Vincom đợi bạn, leo lên mấy lượt thang cuốn, dí mũi vào cửa kính mấy tiệm giày thể thao bóng loáng và nghĩ: “Không biết bao giờ mình mới làm ra tiền để tự mua một đôi giày Addidas/Nike xịn thật là xịn”. Trẻ con mà! Trẻ con đến mức đến khi đi dạy thêm để dành đủ tiền rồi cũng không dám bước vào tiệm mua một mình. Rồi đi qua mấy quầy bán đồ dưỡng da, trang điểm ở tầng 1 thích lắm nhưng cũng ngại ngùng chưa dám vào xem bao giờ. Nhìn thấy mấy chị, mấy cô mặt hoa da phấn, ăn mặc chỉn chu, tự tin gọi nhân viên: “Em ơi, lấy cho chị xem cái này…cái kia…” là lòng lại bùng lên mơ ước được “lớn sớm” 😂. Lúc đấy chỉ mơ mình làm sao trưởng thành nhanh thật là nhanh để qua đi cái thời kỳ dậy thì “kỳ cục” này, để hết cái bệnh nhút nhát ngượng ngùng, để tự tin bước vào bất cứ cửa hàng nào mà không cần suy nghĩ. Bây giờ nghĩ lại thấy buồn cười thật, ngày xưa thế giới lúc nào cũng là một mớ hỗn độn, lùng nhùng, khó hiểu, và vô cùng, vô cùng kỳ cục. Hôm nay sau nhiều năm quay lại, tôi thấy mình thực ra vẫn không khác xưa là mấy, có khác chăng là cảm quan thế giới nay đã rõ ràng hơn, thông suốt hơn, bình tâm hơn. Và chính sự bình tâm ấy lại tạo nên cảm giác tự tin, trưởng thành đến kỳ lạ. Có lẽ nào tôi đã dậy thì thành công? ☺️ (Ảnh chụp ghi lại thời kỳ ngơ ngác)
Ngày 3/2/2017
Những quán cà phê tôi thích nhất để học/làm việc ở Hà Nội :
1. Tranquil 1 (5 Nguyễn Quang Bích): Được xem là “ốc đảo bình yên” giữa lòng phố chợ tấp nập, Tranquil Nguyễn Quang Bích là một địa điểm thú vị để đọc sách và thư giãn. Đây có lẽ là một trong những quán cà phê sách đẹp nhất tôi từng đến (không thua gì những quán cà phê sách cổ kính ở Boston). Không gian ấm áp, nhạc hay, đồ uống tốt và phục vụ cũng rất dễ chịu. Tranquil là một quán cà phê tĩnh, có nghĩa là mọi người hầu như không nói chuyện mấy, hoặc có nói cũng nói rất khẽ để đảm bảo bầu không khí trầm lắng, nhẹ nhàng, rất “thư viện” của quán. Vì thế, Tranquil không dành cho tụ tập bạn bè, tán dóc, cười to nói lớn… nhưng sẽ rất hợp để đi một mình hoặc nhóm nhỏ yên tĩnh đọc sách, làm việc, chuyện trò nho nhỏ, ấm cúng.
2. Tranquil 2 (18B Nguyễn Biểu): Cũng với phong cách trầm lắng, nhẹ nhàng, yên tĩnh nhưng không gian của Tranquil Nguyễn Biểu hơi khác một chút. Quán có nhiều ánh sáng tự nhiên hơn, có nhiều cửa sổ, ban công nhìn ra mặt phố. Hệ thống bàn ghế, cách bố trí khách ngồi cũng hơi khác, tạo không khí “làm việc” nghiêm túc hơn là thư giãn. Vì thế, Tranqul Nguyễn Biểu là địa điểm làm việc một mình hết sức lý tưởng. Quán có một số góc ngồi ban công rất dễ thương, có thể ngồi được 2-4 bạn nói chuyện to thoải mái khi đóng cửa lại – cảm giác như bước ra, bước vào hai thế giới khác nhau trong cùng một không gian quán.
3. Joma Cafe (22 Lý Quốc Sư): Joma là quán “ruột” của tôi từ thời còn ở Việt Nam. Khi ấy, đây là một trong số ít những quán có thể ngồi lâu để làm việc, yên tĩnh, lịch sự, có bánh Tây khá ngon. Đa số khách đến quán là người nước ngoài từ mọi nơi khác nhau nên lúc nào vào quán cũng có cảm giác gì đó “hội nhập”, đa chủng tộc, đa văn hoá thú vị. Trước khi đi Mỹ, tôi có mua một cái bình nước hai lớp in logo của Joma để mang đi đựng trà nóng uống vào mùa lạnh. Chính cái bình nước này khiến tôi được nhận ra và quen được với nhiều bạn từng sống ở Lào, Campuchia, và Việt Nam – nơi Joma Cafe là một trong những quán được người nước ngoài thích ghé đến nhất. Năm nay, khi về Hà Nội, tôi vẫn ngồi ở Joma thường xuyên. Quán vẫn thế nhưng đôi lúc ồn ào hơn vì có nhiều gia đình mang con nhỏ đến ăn và chạy nhảy trong quán (nên nhớ mang theo tai nghe nếu muốn làm việc yên tĩnh!). So với mặt bằng chung các quán cà phê hiện nay, đồ uống của Joma không còn đặc sắc nữa, nếu có thể đổi mới menu, tôi nghĩ quán sẽ còn tốt hơn nữa.
4. Hanoi Social Club (6 Hội Vũ): Hầu như tuần nào tôi cũng đi qua Hội Vũ nhưng chưa bao giờ ghé Hanoi Social Club, cho đến khi được một người bạn @Wear Black and Dance hẹn gặp ở đây. Quán là một ngôi nhà Hà Nội cổ, 3 tầng, có một ban công nhỏ xinh ở tầng 2 là chỗ ngồi yêu thích nhất của tôi. Đồ uống và đồ ăn của quán rất phong phú và khá ngon. Quán hợp với những người thích thử cảm giác sống trong biệt thự cổ Hà Nội và thưởng thức không khi trầm lắng, nhẹ nhàng, yên ả. Điểm trừ duy nhất là bát đĩa, cốc chén hay bị sứt mẻ (hay đó là một phần trải nghiệm của sự cổ kính?) nhưng nếu bạn hỏi lại, phục vụ cũng rất vui vẻ đổi lại tách chén lành.
Lưu ý chung:
*Giá đồ uống của các quán này tương đối cao (từ 40k trở lên) nhưng theo tôi là hợp lý với đầu tư về địa điểm và không gian của quán
**Độ yên tĩnh của quán phụ thuộc vào thời điểm trong tuần, số lượng khách, và chương trình riêng của quán (ví dụ: nhạc sống, triển lãm)
***Bốn quán này tương đối gần nhau và gần Bờ Hồ – thích hợp cho những người muốn ra ngoài đi bộ hít thở khí trời hoặc thay đổi không khí làm việc
Ngày 3/2/2017
#ourstory. Hôm nay trên đường leo núi ở Sapa, nhiều người trong đoàn hỏi tôi và Joe (chồng tôi) quen nhau như thế nào vì chúng tôi nói với nhau cả tiếng Anh và tiếng Việt. Nhiều bạn tôi ở Việt Nam cứ đinh ninh rằng tôi quen Joe khi đang học ở Mỹ. Sự thật là chúng tôi gặp nhau tình cờ trong một tour du lịch Trung Quốc cách đây 8 năm.
Năm đó tôi đi du lịch từ Việt Nam cùng bà ngoại, còn Joe từ Mỹ đến thăm gia đình ở Việt Nam và đi sang Trung Quốc chơi. Vì chồng tôi sinh ra ở Mỹ nên vốn tiếng Việt của anh ấy rất hạn chế, trong khi tour chúng tôi đi lại là tour tiếng Việt, sử dụng nhiều từ vựng Hán Việt khá khó. Vì thương cảm bạn cùng đoàn tour không biết tiếng, tôi giúp phiên dịch cho Joe một vài đoạn và chúng tôi dần thành bạn của nhau. Nghĩ lại thời đấy, ấn tượng của tôi về chồng tôi là một cậu con trai bắng nhắng, suốt ngày chọc tôi cười, và lẽo đẽo đi theo bà cháu tôi hết nơi này đến nơi khác. Sau chuyến du lịch Trung Quốc, chúng tôi có gặp lại ở Hà Nội trước khi Joe về Mỹ và trao đổi email với nhau. Lúc đó Joe (không hiểu tại sao) chợt nói là anh tin rằng chúng tôi sẽ gặp lại nhau tại Mỹ, lấy nhau, và sẽ sống rất hạnh phúc. Nghe thế tôi tròn mắt nghĩ: “Trời, cái tay này điên thật! Mình phải chuồn lẹ thôi”.
Ấy thế mà lại không chuồn được! 6 năm sau đó là 6 năm xa cách. 4 năm đầu chúng tôi vẫn giữ liên lạc như 2 người bạn bình thường (tôi có nhiều bạn ở nước ngoài), bắt đầu từ khi còn chưa có smartphone chỉ email và chat yahoo đến khi có điện thoại Blackberry để nhắn tin, rồi đến khi có Skype rồi Samsung/Apple. Đến khi tôi sang Mỹ học, chúng tôi gặp lại và bắt đầu hẹn hò lần đầu tiên. Khoảng cách dù gần hơn nhưng cả hai lại ở hai đầu nước Mỹ, phải bay tới hai chặng mới tới được. Vậy mà suốt gần 2 năm, một tháng 1-2 lần chúng tôi đều cố gắng gặp nhau ở đâu đó trên đất Mỹ. Yêu xa rồi lại yêu gần, yêu gần rồi lại yêu xa. Đến năm vừa rồi chúng tôi mới về lại được một nhà, lần đầu tiên ở cùng một thành phố, lần đầu tiên sắm Noel cùng nhau, lần đầu đi tìm nhà ở, lần đầu nấu ăn chung…
Những ngày này ở Sapa càng làm tôi nhớ lại chặng đường chúng tôi đã vượt qua để bên nhau. Chung quy có lẽ cũng là một chữ “duyên”. Vậy mà cũng sắp kỷ niệm 2 năm ngày cưới rồi ☺️
Ngày 6/3/2017
A Thank You Note 📝. Khi bạn đọc được dòng note này, tôi đã ở Mỹ được 4 ngày, kết thúc cuộc hành trình 3 tháng tại Việt Nam và bắt đầu những chuyến đi mới của năm 2017. Bởi vì cuộc đời là những chuyến đi và đôi khi những chuyến đi này đến qua nhanh và đi quá gấp, tôi muốn dành lại một vài phút để nhìn lại cuộc hành trình vừa qua và cám ơn những người bạn đồng hành của mình. Đây là lần đầu tiên (và cũng có thể là lần duy nhất) tôi ở lại Việt Nam lâu và với nhiều mục đích như vậy. Cuộc hành trình của tôi chia làm 3 giai đoạn/3 tháng.
Trong tháng đầu tiên, tôi cùng với mẹ tôi (cũng là trợ lý nghiên cứu) đã đi đến 12 trường phổ thông trên khắp địa bàn Hà Nội, từ thành thị đến nông thôn và miền núi để thu thập dữ liệu cho đề tài tốt nghiệp. Đây là một đề tài tôi nung nấu trong 4 năm, đã viết rất nhiều bản nháp cho kế hoạch, đã thuyết trình rất nhiều về ý tưởng thực hiện, và cũng đã từng lo lắng rất nhiều về nó. Thế nên, đến khi về được đến Việt Nam và được làm đề tài, tôi thực sự như đang sống trong giấc mơ của mình vậy – hơn ai hết, tôi biết mình đã phải đi rất nhiều, chờ đợi rất lâu mới đến được giai đoạn này. Nhớ về giai đoạn làm đề tài, tôi sẽ không bao giờ quên công sức mẹ tôi đã bỏ ra để giúp tôi liên lạc và đồng hành cùng tôi đến các trường làm nghiên cứu. Nhớ những ngày hai mẹ con kéo vali chở tài liệu trên đường đất đầy bụi bặm, lang thang trong sân trường đợi đến lượt làm việc với Ban giám hiệu, ngủ mệt trên xe ôtô từ xa về trung tâm Hà Nội… tôi vẫn thường nói đùa rằng tôi như Đường Tăng trên đường lên Tây Trúc thỉnh kinh và mẹ tôi là Tôn Ngộ Không đi cùng để dẹp đường, đuổi tiểu nhân, đánh yêu quái 😂.
Tháng thứ hai đột ngột chậm lại với cái Tết cổ truyền, những cuộc gặp mặt người thân, bạn bè, đồng nghiệp, và cả những người mới quen ở nơi này, nơi khác. Tôi làm việc một mình nhiều, uống nhiều cà phê, đi nhiều đến những quán nhỏ yên tĩnh mở “xuyên Tết”. Hầu hết bạn bè tôi đều đã trưởng thành, nhiều người đã có gia đình và con nhỏ, cũng có người kinh qua nhiều biến cố lớn trong cuộc sống chỉ trong một vài năm ngắn ngủi. Nhưng điều lạ lùng nhất là mọi người hầu như không thay đổi, mặc dù diện mạo và cách nói năng có hơi khác, nhưng nhìn vào cốt lõi, tôi vẫn thấy bạn tôi y hệt thuở còn “đầu xanh, đầu đỏ”, “xí muội, ô mai” – và tôi thấy mình cũng như thế, đâu đó trong tôi vẫn là những tháng ngày mơ hồ, khờ khạo, ngọng nghịu giữa đường đời.
Tháng thứ ba ở Việt Nam là thời gian đầu tiên được “nghỉ ngơi” theo đúng nghĩa với việc chồng tôi về Việt Nam. Cùng nhau, chúng tôi bắt đầu hành trình khám phá Hà Nội, Sapa, và Đà Lạt. Những chuyến đi trong tháng này làm tôi có cái nhìn khác về Việt Nam – cái nhìn từ con mắt của một người đi du lịch, một người con xa quê, và một người đi để suy ngẫm và viết. Tháng cuối cùng này, vì thế, trôi qua rất nhanh nhưng cũng đọng lại nhiều suy nghĩ.
Trong cuộc hành trình 3 tháng của mình, tôi đã gặp và mang ơn rất nhiều người: những thầy cô, học trò đã không tiếc thời gian trò chuyện và chia sẻ cho dự án tốt nghiệp của tôi, những người bạn dù bận gia đình, công việc cũng vẫn nhớ đến và quan tâm đến tôi, những người tôi tình cờ quen và học hỏi trên đường, tất cả các thành viên trong gia đình đã động viên và giúp đỡ tôi có một thời gian dễ chịu nhất ở Việt Nam… Cám ơn mọi người, cả những người tôi đã gặp và chưa có dịp gặp, tôi rất biết ơn các bạn đã dõi theo, dành thời gian đọc, chia sẻ, và đồng hành cũng tôi!
Ngày 21/3/2017
Confession 🙏. Có một sự thật mà tôi phải thú nhận là suốt 4 tháng “xê dịch” vừa qua, tôi hầu như không viết được Morning Pages và Gratitude Journal. Tôi luôn mang các cuốn sổ theo mình và có sẵn app để viết trên điện thoại, nhưng tôi hầu như không tìm được không gian và thời gian để viết. Ngày nào trong 4 tháng qua cũng là: “đi, đi, đi – gấp, gấp, gấp” từ sáng sớm đến tối mịt. Có lẽ đây là mặt trái của du lịch dài ngày, khi mà mọi thói quen và rountines tốt bị phá vỡ.
Nhưng cũng nhờ trải nghiệm này, tôi nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết tầm quan trọng của viết Morning Pages mỗi sáng và Gratitude Journal sáng và tối. Khi không viết thường xuyên, tôi cảm thấy tâm mình không được yên như trước, tôi dễ lo lắng và dễ cáu giận hơn. Những ngày hiếm hoi tôi có thời gian ra quán cà phê hay ngồi ở nơi nào đó một mình yên tĩnh viết, tôi luôn cảm thấy bình tâm và mọi việc diễn ra trong ngày cũng tích cực, đáng yêu hơn.
Tôi rất vui vì 2 ngày nay được về nhà và bắt đầu lại rountines viết lách sáng, tối và trở lại những thói quen tốt trước đây như tập thiền và tập yoga. Tôi viết ra dòng “confession” này để bạn đọc hiểu rằng tôi không hoàn hảo, cuộc sống của tôi cũng nhiều khi không được theo ý của mình, tôi viết blog cũng để tự nhắc bản thân phải sống cho hiện tại và sống có ý nghĩa. Viết trước hết là để cho tôi trở thành người tốt hơn. Nếu bạn đã thử nhưng không duy trì được Morning Pages và Gratitude Journal, hãy xem đây là lời động viên để bạn quay lại viết. Nếu bạn chưa biết Morning Pages và Gratitude Journal hoặc biết rồi nhưng chưa thử, tôi mong các bạn tìm đọc trên blog và thử ngay hôm nay (link). Đây thực sự là những phương pháp tốt cho tinh thần, dễ thực hiện, và vô cùng hiệu quả 🙏
***
Trong thời gian này, rong ruổi trên các chuyến đi, tôi cũng kịp hoàn thành 1 series bài viết về học tiếng Anh, có tên là “Học tiếng Anh cho người lỡ cỡ” gồm 3 phần (link). Đây là một series tôi bắt đầu viết từ năm 2013 và hiệu đính, bổ sung lại trong suốt 4 năm qua. Series này nhận được rất nhiều lượt yêu thích và chia sẻ từ bạn đọc; cho đến ngày hôm nay, các bạn vẫn gửi email trao đổi với tôi về các phương pháp được nêu ra trong các bài viết thuộc series này.
Tôi cũng lần đầu tiên trả lời các câu hỏi từ bạn đọc một cách công khai trên: “Bạn hỏi-Chi trả lời” (1.0).
Cũng trong thời gian này, Tú Anh, một người bạn cũ của tôi và cũng là phóng viên của Đài Tiếng Nói Việt Nam (VOV) có thực hiện một cuộc phỏng vấn về tôi, blog, và đề tài nghiên cứu khoa học tôi đang thực hiện. Bài viết được đặt tiêu đề: “Mình là người Việt Nam thì nên sử dụng nguồn lực ở nước ngoài để phục vụ cho Việt Nam”. Bạn đọc có thể nghe ghi âm và đọc nội dung cuộc phỏng vấn này tại đây.
Be Present,
Chi Nguyễn
*** Vui lòng đọc kỹ yêu cầu về Bản Quyền-Cộng Tác trước khi sao chép hoặc trích dẫn nội dung và hình ảnh của blog
Leave a Reply