Thiên đường, ngày 28, tháng 7 năm 2017, Gửi tới những người bạn của mẹ tôi trên The Present Writer blog, Tên tôi là Friday và khi các bạn đọc được những dòng này, tôi đã ở trên thiên đường, nơi có vô vàn đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp, và đệm êm để ngủ. Tôi ổn. Nhưng tôi vẫn nhớ bố mẹ tôi — Chi Nguyễn và Joe Vũ. Nếu bạn gặp họ, hãy ôm họ một cái thật chặt giúp tôi (và nếu có thể, cọ cọ cái mũi ướt của bạn vào lòng bàn tay họ nữa nhé!). Tôi năm nay 3 tuổi, e hèm, nhưng đừng có để tuổi mèo đánh lừa bạn nhé, ở tuổi người, tôi đã 20 rồi đấy. "Mãi mãi tuổi 20" - mẹ tôi nói thế ngày tôi ra đi, ừ thì tôi xem đó cũng là một điều tốt. Tất nhiên, sống càng lâu trên đời thì càng vui, nhưng mà thú … [Read more...]
Archives for July 2017
1 năm viết blog – Những chuyện chưa kể
Tôi đã viết blog được đúng 1 năm. Hơn 50 bài viết được đăng, xấp xỉ 2 triệu từ được đánh ra, 867 comments được trả lời. Thật không thể tin được! Tôi còn nhớ lần đầu tiên nói với chồng tôi về ý định viết blog, tôi tưởng mình điên. Lấy đâu ra ngần ấy thời gian để viết và duy trì một blog? Viết được rồi thì liệu có ai đọc không? Nhưng quan trọng hơn, viết để làm gì? Tôi còn nhớ lần đầu tiên nhắn tin cho mẹ tôi hỏi: "Con nên xưng là "tôi" hay là "mình" khi viết blog?" - bây giờ, việc xưng "tôi" đã trở thành một điều không phải bàn cãi; nhưng ở thời điểm đó, rất nhiều yếu tố được cân đo, đong đếm để ra được một quyết định nho nhỏ này. Tôi cũng nhớ lần đầu mình viết tiếng Việt sau hơn 3 năm viết … [Read more...]
Ông Ngoại Tôi, Nhà Báo Nguyễn Hải
Một buổi chiều tan tầm chạy xe trên phố Hà Nội, tôi bắt gặp hai ông cháu nọ dắt nhau đi trên đường. Bóng to bóng nhỏ dập dìu, ríu rít vui tươi. Tôi lại nhớ về một chiều hè năm 1996, ông ngoại đạp xe từ Thành Công đến Nguyễn Thái Học đón tôi đi học về. Thấy ông, tôi nhảy vội lên xe, chiếc xe đạp cũ lọc xọc nghiêng hẳn sang một bên hè. Ông xuýt xoa: "Ối chà chà", rồi đẩy mạnh tay lái, lấy lại được thăng bằng. Trên đường về, tôi ngồi sau níu áo ông, xấu hổ:"Mình lớn quá rồi" - tôi nghĩ - "phải sớm biết đi xe để chở ông thôi". Thế mà chẳng bao giờ tôi có dịp làm điều đó cả. Bóng hai ông cháu nhà kia kia cứ xa dần, chỉ còn tôi đứng lại giữa đường, òa khóc. Ông ngoại tôi Khi còn nhỏ, tôi … [Read more...]